Lâm Thiên Tây không động đậy, đang ngẫm xem hắn tới như thế nào, đã tới bao lâu rồi, thậm chí còn cảm thấy sự xuất hiện của hắn có hơi không chân thật.
Tôn Thành đá đá chân cậu: "Chết rồi? Bây giờ cũng muốn tôi vứt xác à?"
"Đệt..." Lâm Thiên Tây cuối cùng cũng nhúc nhích, một tay ôm bụng ngồi dậy.
Tần Nhất Đông đánh cậu mấy phát kia cũng tàn nhẫn thật, khả năng là đã sử dụng toàn bộ sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ, những vị trí khác thì không sao, mà bụng cậu bị đấm hai phát đến khó chịu, dạ dày cũng quặn lại.
Nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài, cậu vẫn còn cần thể diện.
Cậu nhấc cái tay đang ôm bụng ra, thở một hơi, giương mắt nói: "Tôi cố tình nằm ở đây để ngắm trời mà, cậu quấy rầy gì chứ, có hiểu cái gì gọi là phong tình không thế?"
"Không." Tôn Thành ngước mắt lên trời: "Nhìn trời sao, có nhìn ra thời tiết ngày mai như thế nào không?"
"..." Lâm Thiên liếc xéo hắn chí ít khoảng ba đến bốn giây, sau đó đáp: "Lở đất, lũ lụt, giông bão, mưa đá, ngày mai là tận thế."
Giọng điệu tưởng chừng như nói: Cmn cùng đi chết đi.
Tôn Thành không dao động: "Đây là lý do cậu không làm thí nghiệm?"
Thí nghiệm à. Lâm Thiên Tây nhớ ra rồi, nhếch mép: "Cậu muốn đến tìm tôi tính sổ vì chuyện này thì phải xếp hàng đó, mẹ nó hiện tại tôi không có tâm trạng đâu."
"Tìm cậu tính sổ còn phải quan tâm cậu có tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ngoan/3512511/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.