Tiểu Huyền cứ như vậy dắt Nhã Hinh đi thăm thú từ nơi này đến nơi khác trong tứ viện. Đến khi Nhã Hinh không chịu nổi nữa, lên tiếng:
“Tiểu Huyền à, có thể gọi tôi là Nhã Hinh... Lão phu nhân cũng nói không cần câu nệ tiểu tiết mà”
Tiểu Huyền có chút ngạc nhiên. Người con gái này không giống như những vị thiên kim tiểu thư từng theo cha mẹ đến đây. Cô ấy rất thanh khiết, phép tắc, lại không chút giả tạo, trên người cũng không có cầu kì. Nhớ đến những thiên kim kia, lúc nào cũng ngồi bên lão phu nhân cùng phu nhân, nịnh nọt vài ba câu, rồi khi đi tham quan thì làm vẻ đanh đá, lộ bản chất với người hầu. Cả người các cô ấy nồng nặc mùi nước hoa khó chịu, quần áo trên người chắc cũng phải chuẩn bị rất cản thận rồi mới tới. Tuy nhiên vị Nhã Hinh tiểu thư này rất đơn giản chỉ là một chiếc váy đầm màu hồng nhạt, chân đi giày búp bê màu trắng, tóc buộc gọn gàng. Đi với cô cũng rất coi trọng cô. Cô giới thiệu gì cũng nghe, rồi bình luận rất thú vị, Nhưng là cô không ngờ vị tiểu thư này trực tiếp bảo cô gọi tên cô ấy
“Tiểu thư à, cái này” – Tiểu Huyền còn chưa kịp nói xong đã bị Nhã Hinh lườm
“Nếu còn gọi tôi là Tiểu thư thì chúng ta không cần phải đi tham quan nữa”
“Được rồi được rồi, cô Nhã Hinh”
“Haizzzz, Tiểu Huyền này, nhìn cô còn trẻ vậy, cô bao nhiêu tuổi rồi?” – Hinh bắt đầu bắt chuyện
“Tôi 17
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-muoi-theo-anh-ve-nha-di/3205721/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.