Edit: Mel
Beta: Khang Vy
Nhiễm Nhiễm nghe vậy, theo bản năng siết chặt lan can, rón rén quay đầu, vẻ mặt không dám tin trừng mắt lên nhìn cậu.
“Cậu, cậu, cậu, cậu đi lên từ khi nào vậy?” Cô gái nhỏ khẩn trương đến mức nói lắp luôn rồi.
Hạ Sênh híp mắt lại, bước nhanh qua, “Mẹ nó tớ vẫn luôn ở đây mà!”
Nhiễm Nhiễm: “?” Cô không nhìn thấy. Nếu cô biết cậu ở đây cô đã không thèm lên rồi.
“Cậu không lạnh à?!” Hạ Sênh giơ tay, bóp lấy khuôn mặt hơi hoảng hốt của cô, “Hơn nửa đêm không ngủ đi lại chạy lên đây làm cái gì?!!”
“…” Nhiễm Nhiễm rụt vai, cố gắng trốn tránh nhưng khổ nỗi không nhanh bằng cậu. Cô đành phải nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị cậu xoa đến biến dạng, lẩm bẩm một cách mơ hồ: “Không lạnh mà.”
Để tỏ vẻ mình không nói dối, cô còn theo bản năng dán lòng bàn tay lên cổ tay cậu, chứng minh: “Thật sự không lạnh đâu mà!”
Lòng bàn tay mềm mại áp tới khiến Hạ Sênh ngẩn ra một lát.
Khi còn nhỏ, có một khoảng thời gian dường như không có ai trong nhà quan tâm đến cậu. Mùa đông lạnh lẽo, đầu đau đến choáng váng, cậu vẫn gắng gượng đi học. Cô gái nhỏ là người đầu tiên phát hiện cậu có chỗ khác thường. Bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại đặt lên trán cậu, giọng điệu cũng nhẹ nhàng như bây giờ, hỏi cậu có lạnh hay không.
Cảm xúc ấm áp mềm mại nơi lòng bàn tay của cô hòa lẫn với những hồi ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-hanh-cham-chi-ngot-ngao-yeu-duong/2444715/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.