Edit: Mel
Beta: Khang Vy
Đinh Cừ nghe Hạ Sênh nói mà cảm giác như bị dí băng vào mặt vậy. Cậu ta còn chưa ý thức được mình đã nói sai câu nào, đành phải cúi đầu, máy móc lặp lại, “Thanh mai trúc mã đều không cản nổi ý trời giáng xuống…”
“Đm mày nghe được từ chỗ nào thế?” Hạ Sênh sắp tức chết rồi, một chân đá ghế cậu ta.
Lúc này đến lượt Đinh Cừ muốn ôm bạn cùng bàn khóc ‘hu hu’. Sau đó cậu ta ôm Hà Đạo Viễn thật, dựa lại gần người ta, đau khổ nhìn Hạ Sênh: “Tao, tao nghe tin vỉa hè thôi mà.”
Kìm nén lại ý định muốn đá cậu ta một cái, Hạ Sênh không giận mà cười, quay lại chỗ ngồi của mình, lạnh nhạt nói một câu, “Dùng thành ngữ trơn tru nhỉ? OK, chép lại 800 lần đi.”
Cả lũ: “…?”
Đinh Cừ cảm thấy có thể đã nghe nhầm rồi. Cậu ta yếu ớt hỏi lại: “Sênh, anh Sênh, mày vừa mới nói gì vậy?”
Hôm nay Hạ Sênh rốt cuộc cũng mang theo cặp sách, cậu hung bạo kéo khóa, lấy một quyển vật lý lớp 10 mới tinh, ném ầm xuống chỗ cậu ta, “Chép cái này 800 lần cùng với cái thanh mai trúc mã của mày cho tao! Hỏi thêm một câu, gấp đôi! Hà Đạo Viễn, mày đếm cho nó đi.”
Đinh Cừ thậm chí còn chưa làm xong bài tập về nhà được giao: “…”
Cả lũ khó hiểu: “…” Mẹ nó… anh Sênh muốn làm gì đây? Mang cặp sách, phạt chạy cũng đổi thành chép thành ngữ, đang bắt các cậu học tập hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-hanh-cham-chi-ngot-ngao-yeu-duong/2444713/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.