Khi tôi và hắn cõng nhau toe toét bước vào sân, chợt bắt gặp bốn đôi mắt đang dại ra nhìn mình. Trên chiếc chiếu trải trước hiên, anh Tùng và ông ngoại đang ngồi đánh cờ tướng, bà ngoại vừa nhai trầu nhóp nhép, vừa thoăn thoắt gấp vàng mã, cái nghề làm thêm trong lúc rỗi rãi tay chân của bà. Bên cạnh là nhỏ Hạnh cùng điệu bộ há mồm đầy khoa trương của nó.
Bị bốn đôi mắt đờ đẫn rọi thẳng vào người, tôi không khỏi chột dạ, tự nhìn lại tư thế của chính mình và hắn. Ngoài việc đang cõng nhau và cười hơi tí tởn một chút, thì cũng có gì lạ lùng đâu nhỉ?
Anh Tùng là người đầu tiên có phản ứng. Khẽ ho nhẹ một tiếng, anh ấy bình thản cúi đầu xuống bàn cờ, hạ quân kêu đánh cạch, phá tan bầu không khí yên ắng. Tiếng động nhỏ này dường như đã đánh thức tất cả mọi người, ngay lập tức nhỏ Hạnh chỉ tay về phía chúng tôi, la lên oai oái:
- Tại sao... chuyện gì thế này? Sao hai anh chị... Còn chị Hân thì sao?
Tôi nghiến răng trèo trẹo, quên cả chân đau, vội vàng nhảy xuống từ lưng hắn rồi lao đến chỗ nhỏ Hạnh, bịt lấy miệng con nhỏ trước khi nó tiếp tục phát ngôn ra một câu ngớ ngẩn nào đó.
Khác với sự hốt hoảng của tôi, hắn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thong thả bước đến ngồi xuống cạnh anh Tùng, híp mắt cười với vẻ hơi áy náy:
- Ngại quá cháu về hơi muộn, ván sau để cháu tiếp ông được không ạ?
Dường như chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-yeu-thuong-mot-nguoi/3017997/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.