Cảm giác trời đất sụp đổ, thì ra chính là như vậy! Không phải là khi nhận được con 4 đầu tiên trong sự nghiệp đi học, hay lỡ tay đạp rụng cái đầu quạt cây hoa phượng động cơ 91, cũng chẳng phải là lúc lời nói dối tệ hại bị anh Tùng phát hiện.
Trời đất sụp đổ, là khi vừa phát hiện ra có tình cảm với một người thì lại bắt gặp hắn tay trong tay ôm ấp một đứa con gái khác. Buồn hơn, đứa con gái ấy lại chính là cô em gái song sinh chân liền tay của tôi. Tình cảnh éo le này khiến tôi chẳng biết phải làm gì, chỉ đứng đó ngơ ngác nhìn cho đến khi cảm nhận được một ánh nhìn vô tình xẹt qua.
Giật mình, tôi hốt hoảng ngồi thụp xuống, chân chó bò đến trốn sau một lùm cây rậm rạp, tiếng côn trùng hòa cùng nhịp đập trái tim khiến tôi cảm thấy không gian xung quanh ầm ĩ đến lạ.
Gót chân trái chợt truyền đến cảm giác đau nhói như vừa đạp trúng thứ gì, lúc chạy ra đây vội quá, tôi vơ tạm đôi sục nhỏ xíu của bà, nên thò nguyên cả đoạn gót chân ra ngoài, có lẽ lỡ đạp trúng phải thứ gì rồi. Tôi mếu máo nghĩ thầm, sờ sờ gót chân thấy có chút nhớp nháp nhưng mắt lại không nhịn được, vẫn len lén liếc nhìn hắn và Hân qua bụi cây.
Chỉ mới một ngày trôi qua mà tôi có cảm giác phẩm giá của mình đã bị tụt xuống mức âm điểm, rình rình núp núp người ta như kẻ trộm thì thôi đi, đáng buồn hơn là, dù biết việc này mất mặt đến thế nào, tôi vẫn không thể bỏ đi được.
Ở bên kia, có lẽ cảm thấy đã ôm đủ, hắn chợt đặt tay lên vai Hân như muốn tách ra nhưng con bé đột nhiên lắc đầu quầy quậy, siết tay ôm hắn chặt hơn, mấp máy môi nói gì đó với vẻ mặt buồn tủi, khiến bàn tay đang đặt lên vai nó của hắn buông lỏng, đôi mắt cụp xuống, lặng thinh dưới hàng mi rợp bóng, khuôn mặt có chút trầm mặc khiến tôi chẳng thể đọc được tâm tình của hắn.
Chẳng biết qua bao lâu, chiếc ôm kia trong mắt tôi như đã kéo dài cả nửa đời người, Hân mới chậm chạp buông tay ra, hơi tách khỏi người hắn. Trong bóng trăng nhập nhằng, tôi thấy nó khẽ đưa tay lên lau nước mắt, mỉm cười dịu dàng, khẽ vẫy vẫy tay nhắc hắn cúi đầu xuống rồi nhoẻn miệng cười thì thầm. Hắn dường như có chút giật mình, khuôn mặt hiện lên một tia hốt hoảng rồi lại chợt chống tay lên trán, bất đắc dĩ bật cười.
Hân khẽ nghiêng đầu nhìn biểu tình của hắn, nhẹ cười, tay chỉ vào bụi rậm nơi tôi đang nhịn đau, nhịn ngứa (bị muỗi cắn) thò đầu ra "nhòm" trộm.
Bất ngờ bị chỉ điểm, tôi hốt hoảng quỳ rạp xuống đất, không dám ngóc đầu lên. Trong lòng tự thề với bản thân đây sẽ là lần cuối cùng tôi làm ra cái chuyện rình mò vô bổ này.
Lẫn trong tiếng "ếch ộp" ồn ào, tôi nghe Hân loáng thoáng chào hắn rồi vội vàng vòng qua hướng khác để đi về, có lẽ đến chín mươi chín phần trăm là biết tôi đang chui rúc trong cái bụi chết tiệt này để rình trộm rồi.
Chẳng biết qua bao lâu, trong không khí chợt vang lên tiếng đạp cỏ lạo xạo nhịp nhàng. Tôi nghe rõ mồn một nhưng lại không dám ngẩng đầu lên, khom lưng nằm rạp trên mặt cỏ thô ráp, nghe tiếng tim đập thình thịch liên hồi.
Một đôi bàn chân trắng trẻo với những khớp xương rõ ràng, nổi bật trên đôi tông đen chợt xuất hiện dưới tầm mắt khiến tôi có cảm giác vừa bất lực vừa xấu hổ, tư thế này khiến tôi trông chẳng khác gì tên nô tài đang khấu đầu trước vua, phẩm giá bị tụt đến mức âm vô cực.
Tôi nghiến răng nghĩ thầm, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, làm ra vẻ ngạc nhiên, thốt lên:
- Ô, anh ra đây làm gì đấy? Trùng hợp nhỉ? Ha ha... - Nhìn biểu cảm đầy nhạt nhẽo của hắn, tôi nuốt nước bọt đánh ực, vội vàng chỉ xuống dưới mặt cỏ, bốc phét không biết ngượng mồm. - Bà bảo em ra bắt muồm muỗm, tí về nướng lên ăn vừa thơm vừa ngậy. Khổ quá, tìm từ nãy đến giờ không được con nào.
Vừa nói vừa vạch cỏ tìm kiếm, trong lòng lại âm thầm quỳ gối xin lỗi bà ngoại, đứa cháu bất hiếu này đã lôi bà ra làm cái cớ dối trá.
Hắn cất tiếng cười khe khẽ, giọng nói vang lên như mang theo ý trêu chọc:
- Thôi được rồi, đứng lên đi nào...
- Ơ, em đang tìm muồm muỗm để tí về nướng thật mà...
Tôi vờ gắt gỏng thốt lên, vẫn cứ cúi gằm mặt loay hoay vạch cỏ. Hắn đút hai tay vào túi quần, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu tôi một lúc rồi chợt tặc lưỡi, thở dài đầy bất đắc dĩ:
- Bảo không nghe, lại cứ thích phải hành động cơ.
Nói xong thì mặc kệ tôi có đồng ý hay không, tiến tới, luồn hai tay vào nách tôi, xách lên như xách một con lợn đem đi thịt.
- Anh làm cái gì thế? - Tôi hốt hoảng kêu lên, gót chân vô thức chạm phải mặt cỏ rậm rạp khiến tôi không nhịn được kêu ré lên như lợn bị chọc tiết, vô cùng phối hợp với cái hình ảnh so sánh kia. - A... Chân em, đau đau đau đau quá đồ chó Đông...
Tôi đập bình bịch vào vai hắn, xổ ra một tràng "đau" khiến hắn nhíu chặt mày, vội nhìn xuống chân tôi, hỏi nhanh:
- Làm sao? Đau cái gì?
- Gót chân bị rách. - Tôi mếu máo đáp, muốn nhấc chân lên xem, khổ nỗi không còn sức chỉ đành đung đưa qua lại, gót chân bị cỏ chọc vào khiến tôi vừa buốt vừa ngứa.
Nghe vậy, lông mày của hắn nhăn tít lại, trầm mặc giữ lấy khuỷu tay tôi, hất mặt sang đôi tông vừa được xếp ngay ngắn bên cạnh, buồn bực ra lệnh:
- Ngồi xuống đây, nhanh lên.
Có lẽ đang đau, tôi chẳng buồn tức giận, cứ thể nương theo lực đỡ của hắn, đặt mông ngồi xuống đôi tông, ngoan ngoãn nghe lời như một chú chó nghiệp vụ.
Hắn ngồi xổm xuống, vẻ mặt có chút hòa hoãn hơn, dứt khoát cầm lấy bàn chân bị đau của tôi, xem xét một hồi rồi mới thở hắt ra một hơi:
- Mông má gì, tại cái sục bé quá nên để thò gót chân ra ấy chứ.
Tôi gân cổ lên cãi, ấm ức chỉ vào đôi sục bé tí bị quẳng sang một bên rồi giằng cái chân của mình về, lẩm bẩm suýt xoa, trong lòng lại tự trách mình đi ngoan ngoãn trả lời hắn. Đáng lẽ tôi phải làm mặt lạnh, đẩy hắn ra rồi tập tễnh bỏ đi một cách quật cường giống nữ chính ngôn tình mới phải... Mà đùa thế thôi chứ đau bỏ xừ ai làm được, hic.
Nghe tôi nói, hắn bèn quay sang nhìn đôi sục nhỏ, có lẽ vì không thể phát tiết lên tôi nên đành quay sang giận cá chém thớt với đôi sục, bực bội càu nhàu:
- Ngu ngốc, đi ra đồng sao lại mang cái đôi dép xấu xí, chết tiệt này hả, bé thế bảo sao không bị rách chân.
Nói xong thì cầm một chiếc dứt khoát ném cái "tòm" vào con mương ngập nước bên cạnh. Tôi đần mặt ra nhìn hành động trẻ con của hắn, tức tối gào lên:
- Anh ném rồi thì em đi bằng cái gì?
Đã thế tí về ông mách bà cái tội dám chê đôi sục quý tộc của bà là xấu xí, chết tiệt, lại còn ném xuống mương nữa, xem còn nịnh hót được nữa không!
- Khắc có cách đi được.
- Dép của bà đấy, bà thích nhất đôi này
- ...
- Tí nữa về em mách bà anh chê đôi sục là chó chết, còn ném đi nữa. - Tôi cười khinh
- Đừng có xuyên tạc, anh không nhắc đến từ chó chết nào cả. - Hắn nhăn mặt, có chút nóng nảy đáp
- Như nhau cả thôi. - Tôi khẽ nhún vai
- Em giỏi!
Hắn nghiến răng, phun ra hai từ ngắn gọn rồi thình lình cúi người xuống, bế thốc tôi lên bằng tốc độ sét đánh. Bị đánh úp bất ngờ, tôi giật mình, chẳng kịp tận hưởng cái tư thế "ôm công chúa" đầy lãng mạn này, chỉ có thể sợ hãi la lên oai oái, vừa hét vừa tiện tay túm tóc hắn giật lấy giật để:
- Anh làm gì thế, thả em xuống... Định ném em đi đâu đúng không? Khoan đã... đừng có manh động...
Hắn nhăn mặt, cố chịu đựng cơn đau trên đầu, phăng phăng xách tôi đến bên bờ mương, cẳng tay do phải dùng lực mà nổi cả đường gân. Thấy thế, tôi vội vàng rụt bàn tay đang hành hạ đám tóc rậm rạp của hắn lại, miệng cũng không dám hét to, chỉ líu lưỡi cầu xin:
- Em sai rồi, em không mách bà đâu, anh đừng... đừng đ...ừng làm thế...
Hắn cau mày, không nói không rằng, cáu kỉnh thả tôi xuống bờ cỏ, rồi chống tay vào bờ cỏ, nhảy tùm xuống mương, nước mương không sâu lắm, chỉ ngập đến bắp đùi hắn nhưng cũng đủ để làm ướt một mảng lớn ống quần soóc.
- Anh làm cái gì thế? - Tôi ngẩn người, trố mắt ra hỏi khi thấy hắn đột nhiên cầm lấy chân tôi.
- Chân em dính đất với cỏ bẩn quá, phải rửa trước đã, tí về khử trùng rồi dán urgo sau. Yên tâm đi, mùa hè mưa nhiều nên nước mương sạch lắm.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, đáp khẽ, khuôn mặt bày ra vẻ dịu dàng hiếm hoi từ khi trở về từ Mỹ đến nay. Nói rồi lại cúi đầu xuống, vốc nước rửa sạch sẽ cát bụi trên gót chân bị rách của tôi, vẻ mặt chuyên chú vô cùng.
- Xong rồi đấy, chờ tí cho khô. Lát về phải bôi oxi già và dán urgo ngay không mai lại sưng lên như cái móng lợn thì đừng có mà khóc.
Tôi cau mày, lườm hắn một cái rồi rút chân về, nói chuyện sao mà khó nghe quá thể. Hắn nhìn vẻ mặt giận dỗi của tôi, lắc đầu khẽ cười rồi chợt cúi người xuống, thò tay lần mò thứ gì đó trong nước
- Anh làm gì đấy? Mò ốc à?
- Ốc ếch gì, mò dép chứ còn sao nữa. - Hắn ngẩng đầu lên, đáp. Vài giọt nước bắn cả lên tóc, lên mặt và ngực áo khiến hắn trông có chút thê thảm.
Tôi phì cười, nhìn bộ dạng cun cút mò dép của hắn mà tí thì vỗ đùi đánh đét, tưởng thế nào...
- Hố hố, anh sợ bà thế à? - Tôi vẩy vẩy chân cho ráo nước, hí hửng hỏi.
Hắn không đáp lại, chỉ trầm mặc tiếp tục vớt dép, tôi tưởng hắn xấu hổ nên còn đang bịt mồm cười trộm thì hắn thình lình đứng thẳng dậy, trên tay là chiếc sục ban nãy. Khẽ vung tay ném nó lên bờ, hắn nhún nhẹ vai, thành thật đáp:
- Dĩ nhiên là sợ rồi. Vì bà là bà của em mà.
Nói xong thì chống tay vào bờ mương rồi nhảy phắt lên, khiến nước bắn tung tóe cả vào mặt tôi, cái ngữ đâu vô duyên quá thể đáng...
Tôi vuốt vuốt mặt, ngẩn ngơ nhìn hắn loay hoay vắt nước trên ống quần soóc, ma xui quỷ khiến thế nào lại buột miệng thốt lên:
- Nếu không còn thích em nữa... thì đừng làm ra những hành động gây hiểu lầm nữa...
Ngay lập tức, hắn đình chỉ động tác, ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn tôi ngờ vực hỏi:
- Em vừa nói cái gì?
Vì hắn đứng, tôi ngồi nên cái nhìn từ trên cao kia khiến tôi không khỏi cảm thấy bị áp bức, phải vội lồm cồm bò dậy, nhón chân đứng trên đôi tông ban nãy hắn đặt xuống cho tôi ngồi lên. Khi đã đứng song song với hắn, tôi mới hít một hơi, chậm rãi nói từng từ:
- Em nói, nếu anh ghét em rồi thì đừng làm những chuyện khiến em hiểu lầm. Em không thích như vậy mà cả... Hân nữa, nó cũng sẽ không vui....
- Hân? Liên quan gì đến Hân? - Hắn nhíu mày, lông mày tựa hồ như muốn co lại thành một cụm. - Cái óc quả nho Mỹ của em lại nghĩ ra chuyện gì linh tinh vậy?
- Anh nói ai là óc nho Mỹ hả? Thế cái đồ mặt mông nào vừa đứng ở chỗ kia ôm ôm ấp ấp Hân hả?
- Thằng nào cơ? - Hắn xoa cằm, ngờ vực hỏi.
- Anh chứ ai! - Tôi tức tối gào lên.
- À... Chậc, có gì đâu, ôm chúc ngủ ngon thôi, anh là thanh niên mới từ Mỹ về mà. Em cũng muốn hả, lại đây, nếu em muốn hôn chúc ngủ ngon thì anh cũng đành chấp nhận vậy. - Hắn vừa cười vừa dang tay bước đến gần tôi, tóc mái bị ướt được hất lên khiến khuôn mặt hắn nhìn có chút lưu manh.
- Dừng! Anh đừng đùa nữa, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy! - Tôi giơ tay ra tỏ ý chặn lại, cáu kỉnh đáp.
- Anh cũng đang nghiêm túc đây. Được rồi, em nghe ở đâu chuyện anh ghét em thế? Mới rời em được mấy tuần mà những gì anh nói đều bị em ném ra sau đầu hết à? Tính cả ngày hôm nay thì chưa đầy một tháng anh sang Mỹ, nếu mà ghét được em thì anh đã ở luôn bên ấy rồi.
- Thế tại sao anh không nghe điện thoại của em, về cũng không nói với em tiếng nào. Em biết tất cả rồi, là tại em đúng không, chính tại em nói lung tung nên anh mới phát hiện ra mọi chuyện...
Đứng trước hắn, tôi như quên hết thảy mọi thứ, cứ thế ào ào nói ra một tràng, nói xong thì cả người cứng đờ, có phải tôi đã lỡ quên mất cái gì rồi không? Lời dặn dò tha thiết hôm nào của anh Tùng...
Tôi mấp máy khóe miệng, không dám nhìn vào khuôn mặt âm trầm của hắn, chỉ lén lút nhìn xung quanh, phân vân không biết có nên co giò chạy một mạch về nhà không nhỉ? Nhưng nghĩ đến cái gót chân đáng thương kia, tôi quyết định dập tắt ý nghĩ ấy, chuyển sang thực hiện bài tủ "giả vờ giả vịt" của mình:
- Ơ, giờ mới thấy trăng hôm nay sáng nhỉ? Mà hình như em quên chưa cho con Lu ăn hay sao ấy... đúng rồi, phải về cho ăn thôi.
Vừa nói, tôi vừa lặng lẽ nhét chân vào đôi tông lớn của hắn, nhẹ nhàng xoay người định chuồn êm. Nhưng vẫn như bao lần, những mánh nhỏ của tôi chưa bao giờ có thể qua mặt được hắn, trước bài đánh lạc hướng ngớ ngẩn kia, hắn chỉ nhếch môi "cười từ thiện" một cái rồi lạnh lùng vươn tay vồ lấy vai tôi giữ lại.
- Sao... sao thế? - Tôi cứng ngắc người, cố nâng cơ mặt lên để cười một cách tự nhiên nhất.
- Vừa nãy, em nói cái gì?
- Vừa nãy á? À... thì con Lu, em quên cho nó ăn ha ha...
- Không phải, trước đó cơ. - Hắn khẽ cười bằng giọng mũi, giọng nói như muốn gằn mạnh xuống.
Tôi biết hắn đang muốn nói đến cái gì nhưng vẫn cố tình làm như không nghe thấy, tiếp tục chủ đề về con Lu:
- Con Lu này buồn cười cực, cơm không ăn đi ăn cứt trâu, chả biết báu bở gì, thế là bà em phải nhốt lại, tối cho ăn cơm chan nước luộc rau muống cho biết mặt. Buồn cười nhỉ, buồn cười quá ha ha ha...
Tiếng cười nhạt nhẽo của tôi vang lên trong không gian yên tĩnh nghe có phần ngớ ngẩn, nhìn khuôn mặt chẳng có lấy một chút hứng thú của hắn, tôi tắc tị, xụ mặt ra hỏi nhỏ:
- Có thể vờ như anh chưa nghe thấy được không?
- Em biết cả rồi đúng không? - Hắn hỏi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc khiến tôi có chút lo sợ, phải bấu tay vào vạt áo cho khỏi run.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, dự định sẽ không nói thêm một từ nào nữa, thân tôi chịu vạ từ cái mồm nhanh nhảu này đã quá nhiều rồi.
- Làm sao em biết. - Mặc cho tôi lắc đầu phủ nhận, hắn vẫn kiên nhẫn hỏi, mày nhíu chặt lại, mắt nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tái mét của tôi rồi chợt khẽ thở dài, vỗ đánh bốp vào trán một cái, nghiến răng lẩm bẩm. - Haizz, cái thằng Tùng chết tiệt này...
Thấy hắn đã biết mọi chuyện, tôi tí thì nhảy xuống mương tự tử cho xong. Quả này anh Tùng sẽ đem tôi ra tùng xẻo cho xem.
- Em biết thừa là anh ghét em rồi nhưng em có thể xin một ân huệ không? Anh đừng kể với anh Tùng là em làm lộ bí mật nhé. Anh ấy sẽ cạo đầu, bôi vôi và nhốt em vào lồng heo thả trôi sông mất.
Tôi vò vò vạt áo, cúi gằm mặt không dám nhìn hắn, mếu máo thương lượng.
- Sao em lại nghĩ là anh ghét em? - Vì cúi đầu nên tôi không nhìn được vẻ mặt của hắn nhưng nghe giọng nói có phần trầm xuống kia, tôi biết hắn cũng chẳng mấy vui vẻ.
- Anh biết rồi còn hỏi làm gì?
Tôi đáp, vẫn không ngẩng mặt lên, chợt thấy bước chân chậm rãi của hắn đang tiến tới gần mình, cho đến khi khoảng cách giữa tôi và hắn chỉ còn là một gang tay ngắn ngủi, hắn chợt thấp giọng nói:
- Trả lời thì phải ngẩng mặt lên nhìn anh chứ.
Vừa nói hắn vừa vươn tay ra, trong lúc tim tôi còn đang đập thình thịch liên hồi thì đỉnh đầu chợt truyền đến cảm giác đau nhói. Hắn đang túm lấy phần mái trước trán tôi rồi kéo lên, lại còn thích thú giật giật vài phát nữa chứ. Bị nắm tóc, tôi buộc phải ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Tại sao, tại sao? Nam chính trong phim truyền hình không phải vẫn thường nắm cằm nữ chính nhấc lên à, tại sao đến lượt hắn lại thành ra cái hành động thô lỗ này?
Tôi âm thầm gào lên trong đầu, ngoài mặt thì lại vờ như buồn buồn tủi tủi, nhẫn nhục nói:
- Đấy, anh ghét em nên mới giật tóc em đúng không? Được rồi, nếu thích thì anh cứ giật cho đã đời đi, là em sai mà.
- Rốt cuộc đầu đập vào đâu mà em lại trở nên ngớ ngẩn thế này hả Dương? Tại sao cứ khăng khăng cho rằng anh ghét em? - Hắn có chút mất kiên nhẫn, chuyển từ tóc xuống má tôi, véo một cái thật mạnh. Đấy, rõ là đang trả thù!
- Sao anh biết mà cứ bắt em phải nói ra, em đã cố tránh không muốn nhắc lại rồi. Cái chuyện ấy... cái chuyện tại em... mà anh mới phát hiện ra sự thật về mẹ mình... - Tôi nói, cảm thấy hốc mắt lại đỏ bừng lên như sắp rơi lệ.
- Chuyện này? Chỉ thế mà em kết luận là anh ghét em? - Hắn trừng mắt nhìn tôi như không tin được.
- Cái gì mà chỉ có thế, chuyện to như vậy, lỗi lại do em hết. Hơn nữa em cũng đâu muốn kết luận như vậy, tại anh biểu hiện thế mà. - Tôi có chút bực bội gào lên, hắn hành hạ trái tim nhỏ bé yếu đuối của tôi cho đã rồi lại quay ra làm như không biết gì là sao?!
- Anh làm gì?
- Cả ngày hôm nay anh chả thèm nói với em câu nào.
- Còn gì nữa? - Hắn nhướng mày, hơi khoanh tay lại, làm bộ kiên nhẫn hỏi. Nhìn vẻ mặt như đang phải cam chịu kia, tôi tức tối, không nhịn được hờn dỗi chỉ mặt hắn nói tiếp:
- Anh lườm nguýt em cả bữa ăn, còn móc mỉa em trước mặt bà ngoại.
Hắn khẽ cau mày một cái, dường như muốn phản bác nhưng vẫn cố nhịn xuống, gật gù hỏi tiếp:
- Gì nữa nào?
- Anh dính lấy Hân cả ngày, đi nhuộm lại tóc này, xem phim này, chơi cờ với ông này, rồi còn dắt nhau ra ruộng hóng trăng, hứng gió nữa, rồi còn ôm ấp thắm thiết, dạt dào tình ngọt ngào nữa
Tôi làm một tràng đầy ấm ức, nước miếng văng tung tóe, dường như muốn lôi hết cả ấm ức cả ngày hôm nay ra để nói. Tôi biết bản thân vô lý, tôi lấy cái quyền gì để chất vấn hắn những chuyện này, hắn nói thích tôi nhưng cả hai vẫn chưa là gì của nhau. Hơn nữa cái thích kia, có lẽ chỉ là đã từng thôi. Nghĩ đến đây tim tôi lại bất giác nhói lên khe khẽ.
- Em không ghen, em đang nói chuyện nghiêm túc. - Tôi bực bội đáp.
- Ờ ờ, nói chuyện thôi, mà nghiến răng này, lườm nguýt này, giọng chua này, combo đủ bộ luôn.
Hắn nhún vai, vừa nói vừa dí cái mặt xuống sát mặt tôi như để dò xét, giọng điệu thì ngứa tai đến mức muốn đánh.
- Anh không muốn nói thì thôi. - Tôi hít một hơi, tức giận đáp rồi quay đầu lại, cà nhắc bước đi. Nhưng chưa được hai bước, hắn đã chân trần chạy vọt lên chắn trước mặt khiến tôi hoảng hốt lung lay người, suýt nữa thì ngã ngửa ra đằng sau.
- Em phán tội mà không cho anh giải thích à? - Hắn khẽ thở dài, giữ lấy vai tôi, giúp cho tôi đứng thẳng rồi mới nói tiếp. - Tại sao không về thẳng nhà mà lại mất công ngồi xe khách đến tận đây? Vì em chứ ai, thế nhưng em chẳng thèm ra đón, đứng đực ở đằng xa đần mặt ra nhìn anh. Thất vọng tập một. Buổi chiều nhuộm tóc về, đẹp trai sáng sủa rồi, định đi gặp em thì thấy em hí ha hí hửng cười cười nói nói với cái thằng nào đó, thất vọng tiếp. Chiều thấy em tự dưng lao như điên ra khỏi nhà thì vội đuổi theo, mà không biết đi kiểu gì lạc đường ra tận đê đến sẩm tối mới mò về được, thế nhưng em còn chưa chịu về. Anh đứng đợi ngoài cổng, muỗi đốt cho sưng vêu mồm rốt rục lại thấy cảnh em tay trong tay cùng cái thằng kia, còn đóng phim tình cảm làng quê với cái trò tặng hoa sen cũ rích từ thập niên 90. Em nói đi, anh có thể không giận à? Có thể nhịn được không móc mỉa em à?... Còn Hân, nếu có thể thích Hân, anh đã thích từ rất lâu rất lâu rồi.
Tôi đực mặt ra nghe hắn nói, rồi không hiểu sao nước mắt cứ thế chảy ra một cách vô thức, tôi không rõ lý do của những giọt nước mắt này, có lẽ cảm xúc nhất thời, có thể do tâm trạng vốn đang treo trên cao đột nhiên được gỡ xuống, có lẽ nhiều nhất là sự lo sợ bao ngày qua đã được phá bỏ. Hắn không ghét tôi, thật sự không có ghét tôi.
Thấy tôi đột nhiên bật khóc, khuôn mặt có chút giận dữ của hắn lúc này trở nên bối rối, tay chân cũng luống cuống không biết nên làm gì, cứ nhấc lên lại hạ xuống, còn lúng túng chà bàn tay ướt vào mông quần rồi mới vươn lên định lau nước mắt cho tôi:
- Này, sao thế, sao tự nhiên khóc, anh có làm gì đâu.
- Em cứ tưởng... - Nhìn bộ dạng luống cuống của hắn, tôi lại càng muốn khóc hơn, vừa lung tung lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói không thành câu, cũng quên luôn cả việc giữ mặt mũi cho bản thân. - Em cứ tưởng... tưởng anh ghét em rồi. Em đã rất sợ, chưa bao giờ thấy sợ như vậy.
Trong lúc tôi còn bận lau nước mắt đang ra chảy ào ào thì hắn chợt tiến lên trước một bước, phá vỡ khoảng cách một gang tay kia, vươn tay ôm trọn tôi vào lòng. Tôi giật mình, không kịp phản ứng, nước mắt cũng ngơ ngác dừng chảy, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi lại xen chút vui sướng của hắn:
- Haizz, cái đồ đần này, sao anh có thể ghét nổi em chứ...
Tôi nghẹn ngào sụt sịt, hai tay bị hắn khóa trong lồng ngực nên không thể vươn lên lau nước mắt, đành ngậm ngùi cúi đầu chùi nước mắt nước mũi vào vai áo hắn, ấm ức nói:
- Sao lại gọi là đồ đần, người ta thường hay gọi là đồ ngốc mà.
- Không được, ở cạnh em, anh thô tục nó quen rồi. - Hắn khẽ phì cười rồi chợt dừng lại trong chốc lát, giọng nói có phần trầm hẳn xuống - Chuyện kia... Chuyện mẹ anh...
Tôi hít một hơi thật mạnh, cả người cứng ngắc, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ lặng thinh chờ đợi hắn.
- Đây là chuyện sớm muộn cũng phải biết, nó không liên quan đến em, chỉ có đồ đần như em mới tự đi đổ lỗi cho chính mình. Anh không nhận điện thoại vì sợ nói lung tung lộ ra lại khiến em suy nghĩ vớ vẩn. Ban đầu đúng là anh có hơi sốc thật, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì, dù sao mẹ anh từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt như thế, đáp án này cũng coi như gỡ đi mọi ấm ức trong lòng anh bấy lâu ha ha...
- Anh nói thế để an ủi em đúng không? Anh Tùng bảo anh còn say rượu... - Tôi sụt sịt, nhỏ giọng nói, tôi không thích hắn giả vờ cười cợt, như thể chẳng có chuyện gì như vậy.
- Haizz, cái thằng Tùng này... Anh nói thật mà, ban đầu đúng là hơi sốc, nhưng giờ thì hết rồi. - Hắn đáp rồi chợt ngập ngừng. - Nhưng...
- Nhưng làm sao? - Tôi vội hỏi, vẫn cứ mặc cho hắn ôm chặt vào lòng.
- Dù gì anh cũng là một chàng trai đang đau khổ, mang trong mình trái tim tan nát, bị tổn thương sâu sắc, em có thể thành thật trả lời anh một câu hỏi để xoa dịu trái tim này không?
Hắn nói một cách sến sẩm và ngớ ngẩn, những câu từ chỉ dùng khi hắn muốn châm chọc hay đùa cợt ai đó. Nhưng lúc này nó lại được cất lên bằng một giọng nói nghiêm túc đến lạ khiến tôi cũng bất giác trở nên căng thẳng, mơ hồ nhận ra điều hắn muốn hỏi.
- Chuyện... chuyện gì?
- Em thích anh đúng không?
Khi câu hỏi giống như trong dự liệu kia thốt ra, tôi vẫn không khỏi giật mình bối rối, nửa muốn thành thật thừa nhận, nửa lại lo sợ những thứ không đâu. Tôi vẫn luôn cho rằng mình vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn, những câu chuyện tình yêu dù hằng ngày vẫn xuất hiện trên những bộ phim hay diễn ra ngay trước mắt vẫn khiến tôi có cảm giác vô cùng xa vời đối với bản thân mình, tôi không nghĩ tình yêu, lại đến với tôi sớm như vậy!
Tôi chẳng thể phủ nhận cảm giác nhớ hắn đến ngẩn ngơ, buồn bã tức giận khi hắn ở cạnh Hân hay sợ hãi việc hắn ghét mình. Tôi vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác lo lắng ấy đến mức chẳng thể tự dối lòng được nữa.
Như vậy là thích có phải không?
Chẳng chờ tôi trả lời, hắn đã nhỏ giọng hỏi:
- Mấy tuần rồi em có nhớ anh không?
-... Không - Tôi im lặng, rồi nói có thành không. Có lẽ do tôi không muốn khuất phục hắn nhanh như vậy, hắn tỏ tình bao lâu rồi, còn chưa theo đuổi tử tế sao tôi có thể mất giá nhanh đến như vậy? Gần chục năm ghét nhau như chó với mèo, chỉ bằng một câu tỏ tình của hắn khi ấy, tôi đã hoang mang, đã say không thấy lối về.
- Em có ghen với Hân không? - Hắn bật cười, không có vẻ gì là giận dữ với câu trả lời của tôi.
- Không. - Tôi tiếp tục đáp.
- Em có đau lòng cho anh không?
- Không
- Em có sợ anh sẽ ghét em không?
- Không. - Tôi đáp gọn, nói xong mới thấy mình như tự vả, ban nãy rõ ràng còn khóc bảo sợ hắn ghét mình, hầy...
Bắt gặp nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của hắn, tôi đỏ mặt, xấu hổ khẽ bĩu môi, chân di di cỏ dưới đất, cúi đầu lầm bầm lầm bầm:
- Chỉ liên tha liên thiên là không ai bằng
- Thế là thích anh rồi đúng không?
Tôi khẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy kỳ vọng của hắn rồi như bị bỏng cụp vội xuống, qua một lúc mới giơ ngón tay lên, bấm một đốt nhỏ rầm rì nho nhỏ:
- Thì cũng... chút chút thế này này. - Rồi lại vội vàng nói thêm - Nhưng em chẳng rõ yêu đương là như thế nào đâu. Bạn trai, người yêu, gì gì đó...
- Không sao, anh sẽ dạy em.
- Thật hả? - Tôi ngước mắt lên, mím môi hỏi.
- Thật!
Hắn gật đầu chắc nịch rồi thình lình giữ lấy mặt tôi, nhanh như chớp hôn đánh chụt vào má một cái, xong hớn ha hớn hở cười toe toét.
Tôi dại mặt ra, ngơ ngác nhìn hắn trong giây lát rồi không ngần ngại vung tay táng cho hắn một phát vào mặt, vừa ngượng, vừa tức gào ầm lên:
- Anh làm cái gì thế hả?
- Làm gì? - Bị đánh, hắn cũng không vừa, ôm má gào lên. - Anh đang dạy em cách yêu đương mà? Em vừa bảo thế còn gì?!
- Đấy mà là dạy à? Đấy là quấy rối, quấy rối biết chưa? Em sẽ về mách anh Tùng cho xem
Tôi nói rồi vờ giận dữ để che đi sự ngượng ngùng, tập tễnh quay người bỏ đi. Thấy vậy, hắn chân trần hốt hoảng chạy theo, được vài bước lại vội vàng quay lại nhặt đôi sục của bà, đuổi theo tôi, vừa đi vừa liến thoắng:
- Đi từ từ thôi không nứt chân ra bây giờ. Hay lên đây anh cõng, anh thề lần này sẽ dạy em cẩn thận, chúng mình cõng nhau bồi dưỡng tình cảm trước, tí nữa mình chuyển sang nắm tay, rồi ôm rồi hôn hí hí...
- ...
- Thế mình là người yêu rồi đúng không?
- Không - Tôi trừng mắt, cái tên không biết xấu hổ
- Ừ, tí về khoe ngay với thằng Tùng mới được, đồ ế ha ha ha...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]