Bữa cơm trưa hôm ấy của nhà ngoại đột nhiên có thêm thành viên mới, một cái đầu vàng chóe, chói lọi hấp dẫn mọi ánh nhìn, dĩ nhiên là không thiếu những cái liếc mắt, nhíu mày chẳng chút hài lòng của ông ngoại. Tôi nghĩ, có lẽ ông phải yêu quý mấy đứa chúng tôi lắm mới miễn cưỡng cho phép hắn yên ổn ngồi vào bàn ăn mà chẳng có lấy một lời phàn nàn hay giáo huấn nào cả.
Dù trong lòng đang chất cả núi tâm sự, nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt giả vờ ngoan hiền dưới mái tóc vàng rực, bị gió quạt tốc lên xù lên như lông chó kia của hắn. Và cả đôi mắt thỉnh thoảng lại chớp chớp, lấm lét nhìn ông ngoại, hoang mang vì không biết mình đã làm nên tội tình gì.
- E hèm, mấy đứa cứ ăn tiếp, ông vào đọc báo. - Sau khi ăn qua loa vài miếng cơm, hớp xong chén rượu, húp chút nước canh, ông tôi khẽ hắng giọng, lên tiếng rồi chắp hai tay ra sau mông, đi vào phòng.
Bà tôi nhìn theo cái bóng lòng khòng của ông, khẽ mủm mỉm cười rồi thân thiết vỗ vỗ lên cánh tay hắn, an ủi:
- Kệ ông ấy đi, già rồi lẩm cẩm lắm. Đông phải không nhỉ? Ăn nhiều nữa vào cháu, đẹp trai cao ráo mà tội cái gầy quá. - Vừa nói vừa nắn nắn, bóp bóp cái tay hắn.
- Dạ, Bà nấu ngon quá cháu ăn no căng bụng rồi đây ạ. Thực ra tay cháu có chút gân guốc thôi chứ cũng không gầy đâu. - Vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-yeu-thuong-mot-nguoi/3017987/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.