Mẹ tôi về nhà sau bố một tuần, mang theo lỉnh kỉnh bao nhiêu là thứ, nào quà cho bên nội, bên ngoại, quà cho hàng xóm láng giềng, quà cho mấy anh em tôi đủ cả, thế mới nói, sự chu đáo giữa đàn ông và phụ nữ là cách nhau cả một bầu trời.
Mấy anh em tôi được nghỉ một tháng trước khi bước vào chuỗi ngày học thêm kham khổ ở trường, nói là nghỉ chứ anh Tùng nào có cho chúng tôi được thảnh thơi, vì áp lực của việc sắp trở thành học sinh cuối cấp, chuẩn bị đương đầu với kì thi đại học, ông anh kiệm lời của tôi đã biến thành cái máy nhắc chữ, suốt ngày ra rả bài ca "Học đại học hay đi chăn bò" vào tai hai đứa tôi. Chắc không muốn học một mình nên phải kéo tôi với Hân chết chung đây mà, chứ hè năm ngoái tôi có thấy anh ấy sồn sồn lên thế này đâu, hở một tí là đưa con Rô đi bơi, còn rảnh rỗi đến mức dắt nó ra công viên để tìm bạn tình.
Thời tiết nắng nóng cộng thêm cảm giác tức ngực kéo dài cả tuần nay khiến tôi chẳng làm được việc gì ra hồn, đầu óc lúc nào cũng mơ màng, cầm đề Lý quen thuộc trên tay mà tưởng như đang đọc chữ Ả Rập Xê út. Và dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể phủ nhận cảm giác tức ngực kia đến từ việc cả tuần nay không nhận được chút tin tức nào từ tên Thành Đông đáng ghét. Tôi muốn hỏi anh Tùng và nhỏ Hân về hắn nhưng lại sợ những cảm xúc rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-yeu-thuong-mot-nguoi/3017978/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.