- Thật là xấu...
Tôi vô thức kêu lên, khoé môi khẽ nhếch nhẹ, tủm tỉm cười khi nhìn thấy món quà xấu xí trước mặt. Chiếc bánh kem bé bằng lòng bàn tay, được trét một lớp kem trắng dày đặc, xiêu vẹo và méo mó, mặt bánh kem được phủ kín bởi những trái dâu tây ngon lành, chín mọng, phần nào vớt vát được vẻ ngoài của chiếc bánh. Đúng là huênh hoang, cắm cả một đống dâu tây thế này không biết tốn bao nhiêu tiền nữa.
Tôi khinh bỉ nghĩ thầm nhưng lại không nén được niềm vui, mím môi cười tủm tỉm. Khẽ vươn tay nhấc cái bánh kem ra khỏi hộp, một chiếc thiệp hình trái tim màu đỏ chợt đập vào mắt tôi. Vội đặt chiếc bánh sang một bên, tôi nhanh nhẹn nhặt tấm thiệp nhỏ lên, trố mắt nhìn vào hình ảnh hai đứa trẻ đang chụm "mỏ" vào nhau được in trên đó, không tài nào liên tưởng được ba chữ "Nguyễn Thành Đông" với tấm thiệp đầy hường phấn này.
Cố mím chặt môi để khỏi bật cười, tôi lật tấm thiệp lại để xem mặt sau.
"Bánh made by Đông, phải ăn hết đấy!"
Dòng chữ cụt ngủn với nét chữ cứng cáp quen thuộc đập vào mắt khiến tôi giật mình, ngẩn người ra trong giây lát rồi phụt một cái, bật cười. Dù đã đoán được người làm ra chiếc bánh xấu xí này là ai nhưng khi hắn tự thừa nhận tôi vẫn không khỏi cảm thấy buồn cười, cứ nghĩ đến cảnh hắn đội khăn, mặc tạp dề, đứng khuấy bột và trứng trong bếp, bộ dạng ngoan ngoãn, dịu dàng như một cô dâu nhỏ là tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-yeu-thuong-mot-nguoi/3017952/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.