- Dương!
Tiếng gọi nho nhỏ vang lên. Một bàn tay chợt vỗ nhẹ vào vai khiến tôi giật mình, suýt hét toáng lên. Vội quay phắt người lại, khuôn mặt phóng đại của nhỏ Phương nhanh chóng đập vào mắt, tôi đưa tay lên chặn ngực, thở hồng hộc, tức tối kêu lên nho nhỏ:
- Phương! Mày muốn doạ chết tao hả?!
- Xì, ai bảo dám ăn mảnh, ra đây xem kịch hay một mình. – Nhỏ Phương khẽ bĩu môi, nguýt tôi một cái dài rồi vội lia mắt nhìn về phía Băng và Phong, hai mắt như hai đốm lửa đỏ rực, miệng liến thoắng không ngừng. - Ực, tuấn nam mĩ nữ, cảnh tượng đẹp mắt ghê! Mà công nhận hai đứa này kín tiếng thật, bình thường chả có biểu hiện gì, làm tao còn tưởng Phong thích mày chứ. May mà mắt cậu ta không bị đui...
Không để nó nói hết câu, tôi đã vội cầm tay nó, lôi tuột đi, đứng đây tám nhảm không khéo bị phát hiện đang rình trộm thì chết.
- Mày làm gì vậy? Sao lại kéo tao đi? – Nhỏ Phương nhăn mặt, vùng vằng tay kêu lên.
- Suỵt!
Tôi vội đưa ngón trỏ lên miệng, ra dấu im lặng rồi nhanh chóng lôi nó đi. Đến khi chắc chắn đã cách Phong và Băng một đoạn khá xa, tôi mới thả tay Phương ra, nói với vẻ cực kì nghiêm túc:
- Nghe này, chuyện vừa rồi chỉ tao với mày biết thôi, đừng nói với ai khác nhé!
- Tại sao? Đây là chuyện vui, nên kể mà.
Nhìn khuôn mặt nghệt ra của nó, tôi chỉ biết vò đầu bứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-yeu-thuong-mot-nguoi/3017948/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.