Tối hôm đó, tôi nằm trên giường mà như nằm trên cái thảm trải đầy gai, lặn lộn hết bên này sang đến bên kia còn bực bội đạp tung chăn gối ra khỏi giường. Cứ nhắm mắt, nghĩ đến nụ hôn bên bàn học kia của hắn là tôi lại hốt hoảng vùng mình ngồi dậy, vùi khuôn mặt đỏ bừng như bị sốt vào giữa hai đầu gối. Hàng loạt những câu hỏi và giả thiết liên tục hiện lên trong đầu khiến tôi cảm thấy vô cùng bức bối.
Tại sao hắn lại hôn tôi? Chẳng lẽ hắn trượt chân ngã?
Không thể nào, làm gì có cái kiểu ngã nhảm nhí ấy.
Hay hắn muốn trêu tôi?
Lại càng không thể, tôi không tin hắn điên khùng đến mức chỉ vì muốn trêu chọc mà hôn tôi. Không phải hắn vẫn luôn tự mãn cho rằng đôi môi của hắn là đôi môi bạc tỉ hay sao?
Vậy rốt cuộc là tại sao? Vì lí do gì mà hắn lại làm vậy? Chẳng lẽ hắn... hắn thích tôi?
Suy nghĩ này vừa được hình thành đã bị tôi hung hăng lôi ra khỏi đầu, đạp cho nát bét. Tôi đúng là bị điên rồi mới nghĩ như vậy, hắn là ai kia chứ, là Nguyễn Thành Đông - kẻ thù không đội trời chung của tôi. Đối với tôi, trong tử điển của hắn chỉ có vỏn vẹn ba từ: ghét, rất ghét và... vô cùng ghét.
Từ nhỏ đến lớn cứ thấy tôi là đôi mắt của hắn lại tự động dâng cao lên trên đầu, một ngày không bắt nạt, chèn ép tôi là hắn ăn không ngon, ngủ không yên.
Còn nhớ năm lớp ba,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-yeu-thuong-mot-nguoi/3017932/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.