Thay quần áo xong, tôi rón ra rón rén bước xuống tầng, tốc độ sánh ngang với con sên cụ. Đến bậc cầu thang cuối cùng, tôi ngồi bệt xuống rồi vờ nhấc chân lên, vừa lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa vừa liếc mắt nhìn anh Tùng:
- Ui da... không biết dẫm phải cái gì rồi, đau quá, chắc không đi nổi mất.
Ngay lập tức, một đám bụi "nhỏ bé" đang nằm bép dí dưới gan bàn chân tôi thi nhau gào thét dữ dội vì oan ức.
Mấy hành động nhảm nhí nhằm kéo dài chút thời gian này của tôi không qua được mắt anh Tùng. Khẽ hừ nhạt một cái, anh ấy lạnh giọng lên tiếng:
- Cho em năm giây, muộn một giây thì mai khỏi ăn sáng.
Lại là cái kiểu doạ dẫm sặc mùi phát xít. Tôi nghe mà thiếu điều nhảy dựng lên, vội vàng đạp bàn chân "không đi nổi" của mình xuống đất, phi đến chỗ anh Tùng với tốc độ tên bắn, tí thì trượt chân ngã dập mặt chỉ vì lo lắng cho bữa sáng ngày mai. Đúng là... anh em gì mà o ép nhau quá thể!
Hổn hển kéo ghế ra, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt anh Tùng, chân tự động xếp chữ V, hai tay đặt lên bàn, mắt mở to thật to.
Anh Tùng nhíu mày nhìn bộ dạng nghiêm túc của tôi rồi chợt khẽ bật cười, co ngón tay trỏ lại, gõ gõ lên mặt bàn:
- Tốt, giờ thì nhìn xem cái thành tích hay ho gì của em đây.
Nghe anh Tùng nói, tôi chột dạ, vội cúi xuống nhìn tờ giấy kiểm tra đang bị đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-yeu-thuong-mot-nguoi/3017923/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.