Véo tai, giật lông và nghịch râu con Rô xong, tôi mới thong thả đi vào nhà. Trong phòng khách, anh Tùng đang mải đọc sách, cái kính gọng đen trễ đến tận mũi cũng chẳng buồn nhấc lên, trông bộ dạng y hệt ông cụ non. Tôi tủm tỉm cười, bước từng bước thật nhẹ vào phòng rồi bất thình lình hô thật to:
- Anh Tùng!
Trái với mong đợi của tôi, anh Tùng chẳng buồn giật mình chỉ thản nhiên gấp sách lại rồi quay ra nhìn tôi, nhàn nhạt hỏi:
- Sao về muộn thế?
- Anh không giật mình à? – Tôi thất vọng xị mặt xuống.
- Trước khi vào nhà em còn hú hét ầm ĩ với con Rô nữa, bày đặt dọa ai? – Anh Tùng phì cười nói, vươn tay ra nhéo nhéo cái tai tôi. Thấy thế, tôi vội né người, tránh xa bàn tay độc ác của anh ấy rồi tặc lưỡi, gật gù kêu lên:
- Chậc, bây giờ thì em đã biết tại sao mình lại học dốt Văn như vậy rồi.
- Tại sao? – Anh Tùng nhìn tôi đầy khó hiểu.
- Tại di truyền từ anh đấy. Em chỉ có trò chuyện tâm tình rất nhẹ nhàng với con Rô thôi mà qua lời anh nói lại thành hú hét ầm ĩ. Có phải là khả năng trần thuật của anh quá kém rồi không? Mà trần thuật không tốt thì viết Văn sao tốt được. Vì anh học Văn dốt nên em cũng bị ảnh hưởng theo đấy. – Tôi hùng hồn đưa ra suy nghĩ của mình, hăng đến nỗi nước miếng phun phì phì, tay vung loạn xạ, gió thổi vù vù.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-yeu-thuong-mot-nguoi/3017909/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.