Chương trước
Chương sau
Tiết cuối lớp tôi được cho về sớm, vậy là lại phải dài mông ra đợi anh Tùng tan học. Tôi chán nản thở dài đánh thượt, đi bên cạnh tôi, Băng cũng lặng thinh không nói gì, gương mặt nó đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó, nắng lọt qua những tán cây tạo thành những đốm nhỏ, lấp lánh trên khuôn mặt xinh đẹp của nó vô tình khiến đôi mắt mông lung kia trở nên mơ màng.
Tôi khẽ nhíu mày, nghiêng nghiêng đầu nhìn nó, dò hỏi:
- Mày có chuyện gì à?
Băng giật mình, khẽ chớp mắt nhìn tôi, bối rối lắc đầu:
- Không.
Dĩ nhiên là tôi chẳng ngốc đến nỗi đi tin vào lời nói dối vụng về của nó. Tuy vậy, tôi chỉ khẽ nhún vai, cất giọng bông đùa:
- Thế mà tao còn tưởng mày đang tương tư chứ.
Nghe tôi nói vậy, Băng chợt ngẩn người ra rồi nó đột nhiên quay sang tôi hỏi:
- Này, tao giống như đang tương tư lắm à?
- Ờ. Mặt đần thối này, mắt mơ màng này, xác ở đây mà hồn phân tán tứ tung này, biểu hiện của người đang tương tư đấy. - Tôi gãi gãi sống mũi, nói bằng giọng đều đều.
- Không thể nào, mình biểu hiện rõ thế sao? - Băng trợn mắt đầy kinh ngạc rồi cúi đầu lẩm bẩm. Tôi khẽ nhíu mày, nhìn nó lom lom:
- Mày vừa nói gì cơ?
- Không... không có gì. - Băng bối rối xua xua tay rồi chợt kéo nhẹ áo tôi, ngập ngừng hỏi. - Mà Dương này, mày có biết... biết...
- Hả? Cái gì cơ? Trừ những cái tao không biết ra còn lại cái gì tao cũng biết. - Tôi nhe răng cười nhăn nhở.
- Con quỷ, tao đang nói chuyện nghiêm túc mà. - Băng vừa nói vừa véo vào eo tôi một cái đau ứa nước mắt.
- Ai ui... Biết rồi, biết rồi, làm gì mà bạo lực thế? - Tôi xoa xoa eo, làu bàu rồi mím môi làm ra vẻ nghiêm túc, nghiêm nghị hỏi nó. - Được rồi, nghiêm túc rồi nè, có chuyện gì mày mau nói đi.
- Ừm, mày có biết... ừm, cảm giác thích một người là như thế nào không?
Tôi ngạc nhiên nhìn Băng, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Một người như nó không ngờ lại có lúc đi hỏi tôi về vấn đề này. Băng rất ít khi nói chuyện với người khác giới, nó chưa bao giờ tỏ ra thân mật hay xởi lởi với bất kì một đứa con trai nào, thậm chí ngay cả đối với bọn thằng Hiệp, thằng Cương nó vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Tôi vẫn luôn nghĩ, một người lạnh nhạt và thích thu mình vào vỏ ốc như Băng, sẽ rất khó để thích một ai đó.
Càng nghĩ càng cảm thấy tò mò nhưng tôi cũng không thắc mắc gì thêm, chỉ khẽ hắng giọng làm ra vẻ thạo đời, mắt nhìn xa xăm về một hướng vô định, giọng nói trở nên mơ màng:
- Thích một người ấy à, chính là thứ cảm xúc vô cùng tuyệt vời. Khi mày thích một người, mày cứ hay nghĩ về người đó, cứ thích nhìn người đó. Khi mày nhìn thấy người đó ở bên một ai khác mày sẽ cảm thấy bực bội, khó chịu. Khi đứng trước người đó tim mày sẽ đập thình thịch, mặt đỏ, tai ù đi, nói năng thì lắp bắp và chỉ cần người đó nói với mày một tiếng thôi mày sẽ vui sướng đến phát cuồng.
Tôi nói xong liền nuốt nước bọt, hùng hồn đưa ra kết luận:
- Tóm lại, thích một người chính là như thế.
Lần này đến lượt Băng nhìn tôi đầy kinh ngạc. Cả người nó đờ ra giống như vừa phải chịu một chấn động nhỏ, sự hốt hoảng vụt qua trong đôi mắt nó nhưng rất nhanh đã nó giấu đi. Nó khẽ hít vào một cái rồi kéo nhẹ tay tôi, thì thầm như hụt hơi:
- Không lẽ... mày cũng đang thích một người sao?
- Hả? Không có. - Tôi lắc đầu, gãi gãi mũi rồi thản nhiên đáp.
- Thế sao nói như chuyên gia thế? - Nó cau mày nhìn tôi, chưng hửng hỏi.
- Thì trong truyện với trên phim người ta vẫn nói thế mà. - Tôi cười cực kì ngây thơ, vô tội.
Băng thở hắt ra một hơi, nhìn tôi bằng ánh mắt không thể chán nản hơn, nó lạnh lùng bước qua tôi, vượt lên trước rồi khinh bỉ bỏ lại một câu:
- Tao đúng là bị thần kinh mới đi hỏi một đứa óc vịt như mày cái vấn đề có chiều sâu này.
Nói xong tươm tướp bỏ đi. Ơ hay cái con này, dám chửi xéo tôi là óc vịt. Thử hỏi có con vịt nào đầu to được như tôi không? Tôi bực bội nghĩ thầm rồi mặc kệ nó, kiếm một cái ghế đá gần nhà xe, ngồi xuống và đợi anh Tùng.
Trống đã đánh được 15 phút vẫn chẳng thấy bóng dáng anh Tùng đâu. Chờ lâu cộng với nóng nực khiến tôi mất kiên nhẫn, mở điện thoại ra, trực tiếp gọi vào số anh Tùng, ấy thế mà gọi liền bốn, năm cuộc vẫn chỉ có một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
"Số máy quý khách vừa gọi..."
Nắng ngày càng gay gắt khiến đầu tôi muốn nổ tung vì nóng, mặt phừng phừng như bị hơ qua lửa, chờ thêm 5 phút nữa, cuối cùng tôi bực bội đứng dậy, quyết định đến lớp tìm anh Tùng.
Nghĩ rằng một người nghiêm túc, mẫu mực như anh Tùng chắc chắn sẽ ngồi ở mấy bàn đầu nên tôi đứng ở cửa thò đầu vào trong, mắt dáo dác tìm kiếm. Nhưng chưa kịp nhìn thấy mục tiêu thì tôi đã nhanh chóng trở thành trung tâm của những ánh mắt phóng ra từ trong lớp.
Lớp 11 Toán nổi tiếng là nhiều con trai nhất trường, trong lớp hình như chỉ có hai, ba cô gái. Ở đây cũng là nơi tập trung nhiều trai đẹp, thu hút sự chú ý của con gái cả trường. Nhưng nghe đồn không có cô gái nào dám bén mảng đến gần bởi không có ai đủ can đảm để trở thành món mồi ngon cho đám sói háo sắc.
Tôi nghĩ mình chỉ đơn thuần đến tìm anh trai, một mục đích vô cùng trong sáng chắc chẳng bị trêu chọc gì đâu nhưng khi nhìn thấy những ánh mắt hau háu kia, tôi tự biết mình đã nhầm to rồi, vội rụt cổ, quay đầu định bỏ đi.
Ngay lập tức, vai tôi bị giữ lại, trước mắt tôi bây giờ là hai khuôn mặt đang cười nhăn nhở, bốn con mắt sáng lóa như đèn pha ô tô. Bên trong lớp, những cái đầu lố nhố nhòm ra ngoài để xem kịch hay.
- Hoan hô, có gái đến anh em ơi!
- Hê hê, thật là đã con mắt thèm gái.
- Gái xấu thì đuổi, gái xinh thì giữ...
- Gái đanh đá thì cưỡng hôn còn gái hiền thì bắt em nó hôn. Tiến hành đi hai thằng kia.
...
Nghe xong những lời này, cả người tôi không rét mà run, sau gáy mồ hôi vã ra như tắm, da gà da ốc nổi lên từng mảng. Đúng là lời thiên hạ đồn không ngoa, xem ra tôi đã sẩy chân lạc vào ổ quỷ rồi.
- Chúng mày im đi. - Anh chàng trước mặt tôi khẽ cau mày, quay đầu vào trong lớp quát tướng lên rồi lại quay ra nhìn tôi, vỗ vỗ ngực, nở một nụ cười cực tươi:
- Em đừng để ý, toàn một lũ phàm phu tục tử ấy mà. Anh đây, rất là mệt mỏi khi phải lãnh đạo cái đám này. À quên không hỏi, em tên là gì nhỉ? Anh tên Hùng. Chúng ta...
- Biến. - Anh chàng còn lại không ngần ngại giơ chân đạp một phát thật mạnh khiến người tên Hùng bắn sang một bên rồi quay ra nhìn tôi, mỉm cười nhẹ nhàng, tử tế hỏi:
- Em đến tìm ai?
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, may quá thì ra trong cái ổ quỷ này vẫn còn có con người. Tôi nghĩ rồi sung sướng mỉm cười, nhanh nhảu nói:
- Cảm ơn anh, em đến tìm...
Nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị nhảy vào họng:
- Anh biết rồi, đến tìm anh đúng không?
- Ơ, không... - Tôi ngớ người ra, vội lắc đầu như trống bỏi, xua xua tay phân bua.
- Thôi, ngại làm gì nữa, anh cũng quen rồi, chuyện này xảy ra như cơm bữa ấy mà. Thế nào, quà đâu? Dù không phải là valentine nhưng không sao, anh sẽ nhận tấm lòng của em.
Cứ thế anh chàng huyên thuyên một hồi khiến tôi chóng cả mặt, hai tay còn nắm chặt lấy cổ tay tôi lắc qua lắc lại. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao tên Đông mông má kia lại biến thái đến như vậy, cũng may anh Tùng nhà tôi đức hạnh cao, đã sớm tu thành chính quả, không thì đã sớm bị lũ quỷ đực này làm cho hỏng người rồi.
Tôi trong lòng vừa khóc thương cho số phận éo le của anh Tùng vừa dự trù sẽ giơ chân lên đạp cho tên trước mặt một phát bắn vào lớp cho bõ ghét, toàn nói nhăng nói cuội.
Nhưng ngay khi tôi vừa định nhấc chân lên thì một cánh tay rắn rỏi chợt xuất hiện kéo phăng tên kia ra khỏi người tôi rồi tiện tay ném luôn vào trong lớp. Tôi nghe tiếng la oai oái vang lên mà thầm khoái trá. Đáng đời, ai bảo sàm sỡ chị đây.
- Gái Đông, sao nàng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Trẫm thật đau lòng hết sức.
Tiếng rống thống thiết vọng ra từ trong lớp khiến cho cơ mặt của người nào đó giật đùng đùng. Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú với những đường nét khiến con gái cũng phải ghen tỵ kia, không nhịn được, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Gái Đông" – Cái biệt danh cũng thật là hợp quá đi.
Đến khi tôi đã dừng được cười, ngẩng đầu lên nhìn thì khuôn mặt trắng trẻo kia đã đổi sang màu xanh tím, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, mắt trừng lên trông rõ kinh. Ôi mẹ ơi, quỷ sa tăng hiện hình.
Tôi thầm kêu lên trong đầu rồi lúng túng xoa xoa hai tay vào nhau, nhe răng cười nhăn nhở:
- Ha ha, Gái Đông, biệt danh của anh đặc biệt ghê...
Thấy tia vằn đỏ nổi lên trong mắt hắn, răng nanh có dấu hiệu sắp chìa ra, tôi hãi, vội vàng ngậm miệng, đánh chết cũng không dám nhắc lại từ "Gái Đông" nữa. Không ngờ hắn lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, y như sư tử cái đang trong thời kỳ nuôi con nhỏ vậy. Tôi cũng chẳng dám nhờn nhiều, chỉ khẽ cười cười, nói lảng sang chuyện khác:
- À, đúng rồi, em đến tìm anh Tùng. Tan học lâu rồi mà không thấy anh ấy. Anh có biết...
Chưa kịp nói hết câu thì cổ tay tôi đã bị nắm chặt lấy rồi kéo đi, à không dùng từ kéo nhẹ nhàng quá phải là lôi xềnh xệch đi mới đúng. Hắn chẳng nói chẳng rằng, cứ thế lôi tôi đi mặc cho tôi la oai oái như lợn bị chọc tiết. Đã thế người nào đó cậy mình chân dài, cao gần mét tám, mỗi bước phải dài gấp ba lần bước chân của tôi, cứ thế bước phăng phăng mặc cho đằng sau đang lôi thêm một thiên thần nhỏ bé đáng thương.
Tôi căn bản là bước không kịp phải chạy theo hắn, chân nam đá chân chiêu, va đập lung tung, đau muốn ứa nước mắt. Đúng lúc tôi tức nước vỡ bờ, định giơ chân lên đạp vào mông hắn một cái cho bõ tức thì hắn đột ngột dừng lại, tôi theo quán tính, cả người đập vào người hắn, cái mặt úp nguyên xi vào lưng hắn, đau muốn nổ đom đóm mắt.
Tôi xoa xoa cái mũi, trong lòng thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà hắn. Mà sao cái tình huống chó chết này quen thế nhỉ? Rõ là nhan nhản trong tiểu thuyết. Cơ mà trong tiểu thuyết thì lãng mạn là thế, còn thực tế thì đau muốn nhe răng.
- Ai ui, đau thế... Điên cả ruột, anh mắc bệnh gì vậy hả? – Tôi xuýt xoa kêu đau rồi tức tối gào lên với hắn. Đang hỏi tung tích anh Tùng thì tự dưng lôi cổ người ta ra đây, dở cũng phải có mức độ thôi chứ.
- Nói ít thôi. Đứng im đây chờ anh.
Bỏ qua thái độ tức tối của tôi, hắn khẽ cau mày, nhàn nhạt nói. Ơ hay, bây giờ lại thích ra lệnh cơ đấy. Đứng đây chờ anh Tùng còn được, chứ chờ hắn làm cái quái gì. Chờ hắn tan học ra vẫy tay chào tôi rồi hớn hở phóng xe tít mù đi à? Tôi đâu có ngu.
Tôi nghĩ rồi khẽ bĩu môi nói:
- Không, em chờ anh làm gì? Nhờ anh vào nói với anh Tùng là nhanh nhanh một chút em đang chờ anh ấy.
- Nói nhiều thế làm gì, bảo chờ thì chờ đi. Thằng Tùng ấy hả, nó còn lâu mới được về. Hôm nay nó có việc. Chờ anh, lát anh chở về.
- Nhưng... - Tôi nhăn mặt, hơi ngập ngừng.
- Nhưng nhị gì nữa cô nương? Hay em thích đi bộ. Chờ đi, hai phút thôi.
Hắn nóng nảy đáp rồi đút tay vào túi quần, nhanh chóng đi về lớp. Tôi chán nản thở dài, ngồi phịch xuống ghế đá. Thôi thì chờ vậy, dù sao cũng tốt hơn là đi bộ về hoặc bỏ tiền ra đi xe buýt. Tháng này đã nghèo sẵn, tôi chẳng muốn mất tiền oan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.