Khi tiếng đàn vọng lại nỗi thê lương
Ngọn lửa lan tràn mãi không tan
Nuốt trọn hết yêu hận tài hoa một đời
Và cả nỗi lòng này chưa kịp bày tỏ
Khi tiếng đàn vọng lại nỗi thê lương
Đã xa rồi ánh trăng nhuốm màu máu
Đem vết thương chôn sâu vào quá khứ rực rỡ
Tương tư khắc cốt, sinh tử mang theo…
“Trường Tuyệt – Tiểu Khúc Nhi, HITA”
“Đủ rồi… ” Nói rồi anh ném chiếc ly thủy tinh trên bàn vào chiếc máy phát nhạc. Anh không biết mình đang hỗn loạn điều gì, hiện giờ anh chỉ cảm thấy trước mắt là một khoảng trống. Anh không thể tin được sự thật rằng cô đã biến mất trước mặt anh, bốc hơi như không khí. Và sau khi một màn đó trước mắt anh hiện ra thì cô như một người dưng qua đường. Cả gia đình không ai còn nhớ tới có một người tên Lý Ngọc Nhi, trường học, bạn bè, thông tin cá nhân hệt như một tờ giấy trắng. Giống như trên thế gian này cô không hề tồn tại, chưa từng tồn tại trong trí óc mọi người. Anh đã đi hỏi thì quả thật có một nhà họ Lý kế bên nhà anh, nhưng chỉ có bác gái sống một mình và hôm nay bị tai nạn. Còn mọi thông tin về cô đã biến mất.
Biến mất ư, cô biến mất như không khí, không hề có một cô gái ngốc nghếch mê trai luôn cãi nhau với anh sao? Thế tại sao trái tim anh lại đau như vậy, tại sao anh lại nhớ rõ cô như thế. Có phải trời đang trêu anh không, khiến mọi người quên đi cô, bắt một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-yeu-hoc-cach-cho-doi/95817/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.