Ngày hôm nay nhiệt độ giảm xuống còn 10 độ tròn, tôi đứng nhìn suy tư vào hai cái áo khoác đang treo trước cửa phòng. Đưa tay lên sờ ống tay áo. Vẫn chưa khô. Phải làm sao bây giờ? Tôi chỉ có hai cái áo khoác này mà thôi. Suy đi tính lại, tôi đành lấy tạm cái áo khoác hôm chạy mưa về. Trời đã lạnh đến thấu sương khoác thêm cái áo này vào lại càng buốt hơn.
Mưa tầm tã đã mấy ngày nay, mãi chẳng thấy có dậu hiệu ngừng. Ông Đức nay làm ca đêm nên chẳng có ai đèo, tôi đành che ô tự đi bộ tới trường. Đi qua con đường trên cầu lớn, nơi này không có nhà hay cây cối che chắn, gió rít thổi vù vù, vỉa hè nước ướt trơn trượt. Tôi phải vừa chú ý nhìn đường đi vừa cố gắng chống đỡ cùng cây dù mong manh này.
" Ào!"
Chiếc xe ô tô trắng lướt qua, vũng nước lớn bên vẹn đường đổ ạt vào người tôi.
Mẹ kiếp, mấy mấy hôm nay tôi có hạn với nước à? Ướt hết, tôi đứng ngơ ngác nhìn theo chiếc xe hơi đang ngày càng xa dần với tốc độ chắc chắn tôi không thể nào đuôi kịp được, lòng đành bất lực tuôn ra mấy lời hỏi thăm gia đình nhà người ta trong bụng mà thôi.
Tới lớp học, không khí hôm nay sao lạ quá, vẫn là cái không khí ngột ngạt mọi khi nhưng nó lại rục rịch chút gì đó cảm thấy có chút khởi sắc hơn mọi ngày, tâm trạng của mọi người cũng khác, tuy không thể hiện ra nhiều nhưng vẫn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-de-yeu-anh/3649953/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.