Suốt mấy ngày hôm nay tôi chẳng thấy mặt mũi tên Lâm đâu,mà lũ thằng Huy càng ngày càng làm càn. Chúng nó cậy việc mọi người đều làm ngơ mà hành động quá đáng. Cả Đào Hay thằng Dũng, tất cả mọi người, tuy không nói một lời nào cả nhưng tôi cảm nhận được mọi người đều đang từng chút một dần dần kéo dãn khoảng cách với tôi, chỉ thỉnh thoảng có vài lời cũng coi như là giao tiếp lúc cần thiết. Tôi hiển nhận ra điều đó, tôi biết bọn họ cũng đều chỉ đang cố gắng tự bảo vệ bản thân mình mà thôi, chẳng ai muốn phiền phức dính vào bản thân mình cả. Bản thân tôi cũng chẳng muốn liên lụy mọi người, nếu như họ không làm thế thì tôi cũng sẽ là người chủ động trước thôi.
Cả ngày trời may trong xanh đên buổi chiều về thì trời dở chứng đột ngột mưa to nên chẳng ai mà ngờ đến mang theo đồ che chắn cả. Ai nghĩ được giữa cái tháng 12 khô hanh lại đổ mưa cơ chứ?
Đứng đợi tới lúc trời xầm xì tối, trước đại sảnh cũng chỉ còn lác đác vài bóng người. Từ xa tôi đã thấy lớp phó và Đào cùng nhau lôi kéo lại đưa đẩy tay chân. Sau quyết định vẫn là Đào tiến tới chỗ tôi.
Đào có chút rụt rè nói, ánh mắt còn hơi đảo nhẹ, chú ý nhìn xung quanh.
" Quân có muốn về cùng bọn mình không? Thế này chắc lâu tạnh lắm, bố mình cũng sắp tới đón rồi!"
Tôi biết Đào đang lo lắng điều gì nên khéo léo từ chối. Tôi thực sự không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-cach-de-yeu-anh/3649952/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.