Lục Ly nói tiếp: “Tên của em vốn gọi là Hoàng Viện Viện, dì Hoàng khăng khăng xem Hoàng Viện Viện thành cô con gái bị bỏ rơi năm xưa, cũng chính là em.” 
Nói xong anh lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đã cũ. 
Trên ảnh là hai người phụ nữ xinh đẹp, trong lòng mỗi người đều ôm một đứa trẻ sơ sinh mặc yếm màu đỏ. 
Là mẹ của Lục Ly và dì Hoàng. 
Lục Ly chỉ vào đứa bé trên tay dì Hoàng: “Em xem đi, đây là em, cười rất ngọt ngào.” 
Khương Đường nhìn chăm chú, loại cảm giác này rất thần kỳ, như đang nhìn một người khác, nhưng người khác đó về cơ bản lại chính là cô. 
Lục Ly lại chỉ vào chính mình: “Đây là anh, bàn tay nhỏ cứ huơ huơ muốn bắt lấy tay em.” 
Khương Đường nhìn Lục Ly lúc nhỏ, rất đáng yêu: “Anh ch ảy nước miếng.” 
Lục Ly cười: “Thèm vợ đó mà.” 
Khương Đường nhìn anh cười, lại hỏi: “Dì hoàng bà ấy…hoàn toàn không còn nhớ gì về đứa bé đó nữa đúng không?” 
Lục Ly gật đầu: “Tấm ảnh này chú Hoàng cũng có, nhưng đã bị giấu đi rồi. Nếu để dì Hoàng trông thấy nó, chắc chắn dì ấy sẽ bị kích động.” 
Khương Đường chạm vào chính mình trên tấm ảnh: “Em….hay là cứ thôi vậy, dù sao bà ấy cũng không nhớ em.” 
Lục Ly nắm lấy tay cô: “Bà ấy yêu thương Hoàng Viện Viện bao nhiêu cũng là yêu thương em bấy nhiêu.” – dừng một chút Lục Ly nói: “Em có một người bố tốt, còn có Hoàng Phương Phương, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-thich-an-keo/3509563/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.