Lục Ly ngồi xuống, bình tĩnh lại. 
Hoàng Chấn Dương không dám hỏi nữa, hễ nghĩ đến nụ cười ngọt ngào trong tấm ảnh trong điện thoại Lục Ly khi nãy trong lòng ông liền xót xa. 
Lục Ly chậm rãi nói chuyện: “Tính tình cô ấy rất tốt, rất lương thiện, không oán trời trách người, tích cực tiến lên, tràn ngập ánh nắng.” – Anh khẽ cười rồi nói tiếp: “Cũng rất biết đánh người.” 
Nghe đến hai chữ “đánh người”, lông mày Hoàng Chấn Dương khẽ nhíu lại. 
Lục Ly nói tiếp: “Nếu không phải biết hai chữ đó thì cô ấy đã bị người ta đánh chết trên đường Khang An từ lâu rồi.” 
Hoàng Chấn Dương lặp lại một lần nữa: “Đường Khang An?” – giọng điệu mang theo vài phần bi thương và đau xót. 
Những nơi như đường Khang An ai mà không biết, người bình thường không có chuyện cần thiết chẳng ai muốn đến nơi đó, đến cả tài xế taxi cũng không chịu vào, chỉ chở đến ngã tư. 
Hoàng Chấn Dương mấp máy môi muốn nói gì đó chợt bị Lục Ly cắt ngang, anh nói: “Gia đình nhận nuôi cô ấy họ Khương.” 
Hoàng Chấn Dương lẩm bẩm: “Khương.” 
Lục Ly dừng một lúc lại nói: “Khương Đường, chữ Đường trong kẹo.” 
*糖: Hán Việt là Đường, dịch ra là kẹo. 
Hoàng Chấn Dương trầm mặc không nói gì, hồi lâu sau ngẩng đầu lên nói với Lục Ly: “Ba mẹ nuôi của con bé đối xử tốt với con bé không, có đánh hoặc là mắng con bé không?” 
Lục Ly rất bình tĩnh mà trả lời: “Ba mẹ nuôi của cô ấy mất được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-thich-an-keo/3509561/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.