Hôm sau, sáng sớm hơn bảy giờ.
Lớp 10-7, trong phòng đọc sách vang lên từng hồi.
Chân Minh Châu một tay đặt mở sách tiếng anh, quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Tống Tương Tương.
Tống Tương Tương còn chưa tới.
Cô thở dài, quay đầu lại ngồi nghiêm túc.
“Chân Chân.”
Hai người ở bên ngoài đi vào, Tần Viễn mở miệng gọi cô một tiếng.
Chân Minh Châu ngước mắt nhìn, chậm rãi nói: “Cậu mua con gấu lớn quá làm cả đêm tôi ngủ không ngon.” Nói là nói như vậy, nhưng ánh mắt đều phát sáng lên, không có thấy một tia ghét bỏ, ngược lại còn có một chút thỏa mãn cùng vui vẻ.
Có nữ sinh nào lại không thích cái thứ lông xù đó?
Tần Viễn tiện tay đêm túi sách nhét vào ngăn bàn, một bàn tay chống trên mặt bàn, nhướng mày cười: “Chính mình ngốc còn trách tớ? Lúc ngủ không biết đặt nó trên ghế sao?”
Chân Minh Châu sững sờ: “Đúng nha.”
Nói đến đây, cô đột nhiên nhớ tới quà của Dư Minh An, mím môi nghĩ nghi liền duỗi ngón tay chỉ về phía sau lưng nam sinh phía trước, giọng nho nhỏ gọi: “Này. Dư Minh An?”
“Ừ?” Nam sinh bên cạnh xoay người nhìn về phía cô.
Chân Minh Châu gục xuống bàn, vẫn là giọng nói nho nhỏ: “Món quà kia của cậu…”
Cô suy nghĩ để dùng từ, đột nhiên Du Minh An nói trước dùng giọng điệu bận tâm hỏi: “Cậu không thích à?”
“Không phải.” Chân Minh Châu vô thức phản bác.
“Vậy là tốt rồi.” Dư Minh An thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292914/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.