Tần Viễn vừa hát vừa đi xuống.
Tan học được một lúc, trên hành lang không có một người nào.
Cậu một bước đi qua hai bậc thang xuống dưới, vừa đến tầng 1, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập, nữ sinh mở miệng gọi “Tần Viễn, cậu đợi một chút.”
An Doanh?
Khoảng thời gian này, Từ Mộng Trạch thường xuyên mang theo cô ấy.
Tâm trạng Tần Viễn tốt, dừng bước, quay đầu lại hỏi “Có việc gì?”
An Doanh thấy vẻ mặt cậu ôn hòa hơn ngày thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hơi hơi ngẩng đầu, cười nói “Chuẩn bị quà Giáng Sinh cho cậu nhưng quên đưa cho cậu.”
Nói xong cô ấy lấy đồ từ trong túi áo ra đưa đến trước mặt cậu.
Tần Viễn nhìn cô ấy.
Trong lòng bàn tay vươn ra của An Doanh là một cái bật lửa, màu lam, mặt ngoài ma sát, cảm thấy không tệ.
Cậu không nhận, hừ một tiếng nói “Không cần.”
An Doanh đã dự đoán được cậu phản ứng như vậy, cô giữ vẻ mặt ôn hòa, tiếp tục nói “Khoảng thời gian này đi ăn cơm cùng các cậu, mình bỏ tiền ít, nhân dịp Giáng Sinh nên chuẩn bị quà cho các cậu.”
Tần Viễn cười nhạo liếc nhìn cô ấy.
Loại nữ sinh này, cậu đã gặp qua không ít.
Cậu chỉ cười không nói lời nào, An Doanh từ từ đỏ mặt, hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói “Mình, mình cũng là nhìn thấy chiếc bật lửa kia quá cũ rồi.”
“Liên quan gì đến cậu.”
Chiếc bật lửa kia đã được 5 năm, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292904/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.