Từ Mộng Trạch nâng cằm chỉ về phía trước, không cần nói cũng biết ý gì.
Mặc dù quan hệ tốt, nhưng không ai nói rõ chuyện này, Tần Viễn yên lặng vài giây, thấp giọng cười nói “Cậu nhìn ra.”
Từ Mộng Trạch cười nhạo một tiếng “Mình lại không ngu ngốc như hai người kia.”
Ngu ngốc trong lời nói của anh ấy đương nhiên là Lý Thành Công và Chân Minh Châu, nói đến cũng buonf cười, hai người này rầm rộ theo đuổi người nhưng lại không phát hiện ra chuyện không được coi là bí mật này, hoặc nói, bởi vì quá quen thuộc, thói quen thành tự nhiên.
Tâm tình có chút phiền phức, Từ Mộng Trạch cầm điếu thuốc, hỏi Tần Viễn “Vì sao?”
Tần Viễn không có tâm trạng hút thuốc, bỗng nhiên nói “Không có dũng khí.”
“………..” Từ Mộng Trạch không hút thuốc, đầu thuốc nóng tay anh ấy, anh ấy cũng không hút, tiện tay bỏ hộp thuốc vào túi quần, nghĩ nghĩ mới thấp giọng nói “Chắc tình cảm của cô ấy với Trình Nghiễn Ninh không sâu.”
Quen biết đã nhiều năm, Chân Minh Châu như thế nào bọn họ đều biết, sảng khoái thẳng thắn, lớn lên vẫn giống như đứa nhỏ, có đôi khi vừa nghĩ một là một, nhiều lúc cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh, cho nên có chút không tim không phổi.
Những người như vậy, nói yêu đương cái gì, nhiều lắm liền có chút hảo cảm với Trình Nghiễn Ninh, nói không chừng còn không nhiều bằng Tần Viễn.
Giống như câu: thích là hoang đường phóng túng, yêu là ẩn nhẫn kiềm chế.
Anh ấy cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292900/chuong-73-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.