Trời lạnh, trong công viên càng lạnh hơn.
Không phải cuối tuần, khu trò chơi cũng không có nhiều người.
Chân Minh Châu chơi bánh xe quay, bị gió thổi đỏ bừng mặt, ngửa đầu hỏi Tần Viễn “Đi chỗ xe ô tô điện?”
Tần Viễn nâng tay chạm vào trán cô, nhíu mày nói “Cậu vẫn còn sốt nhẹ.”
Chân Minh Châu đá đá mũi chân, nhỏ giọng nói “Vậy chơi cái đó xong rồi về.”
Cô vẫn có sức lực tràn đầy, bộ dáng làm nũng làm người yêu thích, hiếm thấy bộ dáng lời nói nhỏ nhẹ như vậy càng khiến người đau lòng, đương nhiên, trong mắt Tần Viễn, dù cô làm gì đều khiến người đau lòng.
Cậu liền đồng ý “Đi thôi.”
Dứt lời, một đám người lại mua phiếu chơi ô tô điện.
Chơi vài vòng trong sân, Chân Minh Châu xoay người nôn ở bên ngoài bồn hoa.
Thấy cô nôn rất lâu mà không nôn ra cái gì, Tần Viễn đưa tay mở lọ nước đua qua, bất đắc dĩ nói “Được rồi được rồi, không chơi nữa, uống nước rồi chúng ta trở về trường.”
Chân Minh Châu nhận lọ nước, yên lặng uống một ngụm, bỗng nhiên nói “Cậu thật tốt.”
Tần Viễn sửng sốt, ngón tay cầm lọ nước nắm chặt, mím môi.
*
Bên cạnh gian hàng tiện lợi.
Ánh mắt của những người khác đều dừng lại trên thân hai người.
Cây cỏ trong công viên tươi tốt, nhưng đến mùa đông cũng có một loại cảm giác hiu quạnh, Tần Viễn và Chân Minh Châu mặc áo đen liền mũ, nam sinh cao lớn thẳng tắp, nữ sinh nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292899/chuong-73-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.