"Không có hứng thú ——" Chân Minh Châu hời hợt trả lời một câu.
Mã Bình Xuyên tức đến nở nụ cười nói: "Vậy em có hứng thú với cái gì hả?"
Chân Minh Châu nhìn anh ta một cái, sau đó tiếp tục nhìn xuống mủi chân.
Mã Bình Xuyên cúi người đi nhìn cô: "Trình Nghiễn Ninh sao?"
Ba chữ này vừa nói ra, Chân Minh Châu rõ ràng sững sốt một chút, sau đó mím chặc môi không lên tiếng.
Một tháng nay, cô đã không có đi qua lớp 12-1 nữa.
Đương nhiên cả hai lớp đều ở cùng một dãy lầu học, nếu cô tận lực lưu ý thì vẫn có thể có rất nhiều cơ hội nhìn thấy Trình Nghiễn Ninh, lúc tập thể dục buổi sáng hoặc lúc đi học đều cách anh rất gần, chỉ cách có mấy mét mà thôi.
Thế giới này chính là kỳ diệu như vậy đó, khi một có người đi vào tim của cô, thì ánh mắt sẽ thường xuyên tìm thấy anh.
Nhưng cô chịu đựng không nói lời nào với anh cũng không đi quấy rầy anh.
Cô không biết mình đã nhịn xuống như thế nào, chỉ biết là khi cô thu liễm thì Trình Nghiễn Ninh lập tức cách càng xa cô, không có khi nào đồng thời cùng nhau xuất hiện cả.
Chân Minh Châu chi môi suy nghĩ bậy bạ, Mã Bình Xuyên thì tỉnh bơ quan sát vẻ mặt của cô.
Cô gái nhỏ mặc đồng phục áo khoác học sinh kiểu xuân thu đứng dựa vào tường, mặc dù lúc nói chuyện còn mang theo giọng điệu không đếm xỉa tới như trước, nhưng phàm là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292867/chuong-56-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.