An thành rơi xuống mấy trận mưa, thu ý ngày càng nồng đậm.
Lá cây ngô đồng đã vàng rồi.
Lá cây bạch quả cũng vàng theo.
Mấy bụi hoa hồng trong vườn hoa đều đã nở rộ.
Chỉ có cây tùng bách và cây sồi xanh là vẫn xanh tươi, tinh thần phấn chấn đứng sững như cũ.
Chân Minh Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt chuyển từ đầu này sang đầu kia, nhàm chán đến nổi mụn.
Trên bục giảng, Mã Bình Xuyên gọi hai tiếng cũng không thấy cô có phản ứng, cau mày lên giọng hô to: "Chân Minh Châu!"
"Đến!" Chân Minh Châu điều kiện phản xạ đứng dậy.
Sau lưng vang lên một trận tiếng xì cười.
Ánh mắt uy nghiêm của Mã Bình Xuyên quét nhìn một vòng, rất hiển nhiên làm cho trong phòng học an tĩnh lại, sau đó lần đầu tiên anh ta lộ ra một nụ cười với Chân Minh Châu: "Đang ngây ngô cái gì đó, lên lấy bài thi đi, tám mươi mốt điểm."
"Tám mươi mốt?"
"Lão Mã cũng đã cười rồi kìa."
"Thần kỳ quá."
Sau lưng vang lên mấy tiếng nghị luận, Chân Minh Châu đứng dậy nhận bài thi rồi trở lại chỗ ngồi.
Dư Minh An ở trước mặt nghiêng đầu nhìn cô một cái, lộ ra chiếc răng khểnh cười thấp giọng nói: "Thi không tệ nha."
Chân Minh Châu cũng cười một tiếng với anh, thần sắc thì vẫn dửng dưng giống như trước.
Trí nhớ của cô cực kỳ tốt, chỉ cần có lòng thì mấy môn học loại như chính trị lịch sử này liền có thể nắm chắc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292866/chuong-56-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.