Tại cửa hàng Xuyên Du.
Năm người ngồi cái bàn tròn lớn sát cửa sổ.
Lý Thành Công cười với Nhạc Linh San nói: “Cậu đừng nhìn cửa hàng này không lớn, hương vị rất ngon, lẩu siêu cay siêu ngon ăn rồi đảm bảo nghiện——” anh nói ba siêu liên tiếp, giọng nói đột nhiên dừng lại, xoa gáy cười, “Chuyện này, cậu có thể ăn cay không?”
Nhạc Linh San nhỏ giọng: “Mình không kén ăn.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nhạc Linh San hơi hơi mím môi.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, Lý Thành Công lúc này mới phát hiện cả bàn đầy người mỗi mình anh nói chuyện, Từ Mộng Trạch cúi đầu chơi điện thoại, sắc mặt Tần Viễn có chút xấu, nhai kẹo cao su, nhìn chằm chằm Chân Minh Châu đang dựa vào ghế, Chân Minh Châu thì, ánh mắt nhìn qua cửa kính cửa sổ, nhìn thẳng ra ngoài.
Lý Thành Công theo bản năng nhìn theo, bật cười một tiếng, lại nói với Nhạc Linh San: “Thấy ba nam sinh bên đường đối diện không, cao nhất ở giữa đó chính là Trình học bá danh tiếng lừng lẫy, à không, học thần.” Thành tích học tập đáng sợ như vậy, không thể dùng học bá để hình dung.
Giọng điệu Lý Thành Công chế nhạo, Nhạc Linh San cũng biết rõ trò đùa giữa trưa, không nói tiếp, nhưng Tần Viễn đối diện, bộp một tiếng đập bất lửa trong tay lên bàn, nhướng mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Không nói câu nào thì nghẹn chết sao?”
Lý Thành Công giật mình một chút: “Anh Viễn anh sao vậy?”
“…… Đói bụng.” Tần Viễn liếc mắt nhìn Chân Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292787/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.