Thái độ này của Tống Tương Tương ngược lại gợi lên tò mò cho Chân Minh Châu, cô tạm thời vứt Trình Nghiên Ninh ra sau đầu, quấn lấy cô ấy nghe chuyện xưa.
Nam sinh kia là Phan Dịch.
Phan Dịch học cùng tiểu học với Tống Tương Tương, từ nhỏ không học vấn không nghề nghiệp. Lúc lớp 6, Tống Tương Tương còn rất ngây thơ, buổi chiều tan học phát hiện mình bị chảy máu, đơ ra không dám động đậy, một mình nằm bò lên bàn khóc.
Một hôm đấy Phan Dịch về nhà lấy đồ, trước khi về lấy đồng phục của mình để lên bàn cô, nói một câu rất thẳng thắn: “Hình như cậu tới kinh nguyệt, về nhà tìm mẹ cậu đi, khóc cái gì.”
Tống Tương Tương xấu hổ không thôi, chờ trời tối, khoác áo đồng phục của anh về nhà.
Một lúc sau, cô theo bản năng chú ý Phan Dịch.
Phan Dịch cao nhất lớp, nhỏ tuổi đã nẩy nở, mặt mày rất tuấn tú, bên cạnh mắt có một nốt ruồi. Nốt ruồi khó coi, nhưng mà trên mặt anh, không có gì nổi bật, còn thêm một loại lực hút, làm Tống Tương Tương ngây thơ điên đảo thần hồn.
Điểm nàu rất nhanh bị Phan Dịch phát hiện, mỗi làn tan học, anh đi ngang qua vị trí của cô, cúi đầu hỏi một câu: “Cô đi học nhìn tôi làm gì?”
“Sau đó cậu nhân tiện thổ lộ?” Chân Minh Châu chớp chớp mắt, đột nhiên lại cười, “Lớp 6, ha, các người trưởng thành sớm thật.”
Tống Tương Tương trừng mắt liếc cô một cái, lại không thể không thừa nhận, cô đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-duong-vo-ngot-ngao/3292786/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.