"Cậu nói bậy gì đó!! Cái đồ khốn này cậu muốn..." 
Mục Nam Dữ nghiến răng nghiến lợi nén xuống mấy chữ "ăn đậu hũ của tui" không để nó bật ra ngoài, thoáng nhìn qua đuôi mắt cong cong của Bạch Cảnh Đàm, cay cú mắng. 
"Cậu là đồ mặt người dạ thú!" 
Cậu tức đến mức máu dồn hết lên mặt, vì làn da trắng mà từ trên mặt tới hai bên tai xuống tới cổ đều đỏ lên, đến xương quai xanh cũng hơi nóng bừng lên. 
Bạch Cảnh Đàm không có biểu cảm gì, nhìn cậu đang luống cuống tay chân như con khỉ nhảy nhót, yên lặng vươn một tay đặt hờ bên hông cậu để bảo vệ. 
"Không phải lúc nói chuyện với Lâm An, tiểu Dữ còn khen tôi 'lan chi ngọc thụ, ngọc thụ lâm phong' sao?" 
".... Lúc đó mắt tui mù, chỉ nhìn thấy cậu mũ quan chỉnh tề, ai biết lại là thú đội lốt người!" 
Mục Nam Dữ tức muốn nổ tung, cậu với Bạch Cảnh Đàm thật sự cách nhau quá gần, cảm thấy hơi thở của cả hai cũng quấn quýt vào nhau, cứ tiếp tục như vậy chắc nhiệt độ cơ thể cậu còn tăng lên cao nữa. 
Cậu đột nhiên lùi về sau một khoảng, muốn đứng dậy, vừa dồn lực vào chân thì... 
"Cẩn thận!" 
"ầm" một tiếng, có thứ gì va vào ván gỗ của bàn học. 
Mục Nam Dữ sửng sốt mất một lúc, chớp mắt nhìn thấy xương quai hàm căng chặt của Bạch Cảnh Đàm, đầu ngón tay hắn chạm nhẹ nhàng trên đỉnh đầu cậu. 
Cậu ngước lên, nhìn thấy nửa tấm ván gỗ nằm ngay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-dung-nhin-toi-nhin-de/3125979/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.