Mục Nam Dữ - FA từ khi còn trong bụng mẹ - đành phải ngậm miệng. 
Cậu á hả? 
Hồi cấp 3 phải bận rộn huấn luyện, huấn luyện xong thì giành thời chơi game, làm gì có tâm tư nhàn rỗi để mà yêu đương cơ chứ? 
Mục Nam Dữ trầm mặc một lúc lâu, sau đó sĩ diện ậm ờ trong cổ họng. 
"Không nói chuyện này nữa được không? Tui không muốn nói nữa! Tui là Dữ ca đó, gương mặt này, thêm dáng người này nữa, ai mà không thích cơ chứ!" 
Bạch Cảnh Đàm híp híp mắt phượng, hiếm khi tốt tính không phản bác lời cậu nói. 
"Ừ, đúng là ai cũng thích." 
Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đến trước một cái cửa sắt bỏ hoang. 
Đây là bảo tàng lịch sử ban đầu của đại học Nam Dương, sau đó bảo tàng được dời sang địa điểm khác, nơi đây cũng trở thành căn nhà hoang. Lúc trước có mấy đám sinh viên hay mò đến đây thám hiểm đêm khuya gì gì đó, sau này vì lý do an toàn nên nhà trường đành phải xây thêm cái cửa sắt rồi khóa cứng lại. 
Mục Nam Dữ phủi phủi tay lên ống quần, ngước mặt nhìn cái cổng sắt cao. 
"Cậu trèo qua được không?" 
Bạch Cảnh Đàm không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tại sao phải tới đây học Tiếng Anh?" 
"Bởi vì bên trong có mấy cái tượng điêu khắc người nước ngoài, những người khác tôi không biết, biết mỗi Darwin*—— ông ấy là người Anh đúng không?" 
*Đắc-uyn á mn, tui vẫn còn ám ảnh mấy cái Thuyết tiến hóa của ổng:'> 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-dung-nhin-toi-nhin-de/3125977/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.