Khi đã ra khỏi hội trường, cả hai mới bất giác đỏ mặt
“Nóng, nóng thật nhỉ???”
“Trời, trời hôm nay đẹp ghê!!”
Vì để đổi chủ đề, cả hai đã vô tình nói cùng một lúc
Hai chất giọng trái ngược nhau lại vang lên cùng nhau như vậy, cùng với vẻ mặt méo mó cười không ra cười mà khóc cũng chả ra khóc, cảnh tượng cũng có chút đáng xem đấy chứ!!
“Pff”
An và Huy nhìn nhau rồi bật cười
“Gì chứ, thế mà em dám cướp thoại của anh à?”
“Anh mới cướp thoại của em đấy!!!”
“Quao đôi bạn trẻ này cuối cùng cũng chịu là của nhau rồi, vui ghê, hahaha” Uy nói với ánh mắt như đang kì thị, cố tình ghẹo 2 đứa em nhỏ của mình
“Em có rồi đấy, khi nào anh có?” ahuy cũng chả vừa, khiêu khích lấy anh mình
“Nè, anh đây có rồi đấy nhá, chỉ là chưa tới lúc công khai thôi”
Cả đám đơ người, ủa vụ gì vậy??¿?
“Thế mà anh lại giấu em!!! Đồ tồi!!!” Huy giận dỗi nói với Uy
“Được rồi được rồi, bọn anh quen nhau cũng lâu rồi, đợi cô ấy sắp xếp công việc xong liền ra mắt hai bên”
“Ơ thế là giờ còn mình em không có ai ư…” Hoàng tủi thân
“Ừm, ai bảo không chịu đi kiếm vợ làm gì. Đi thôi, chúng ta về nhà nào~”
“Ơ nè, cậu quá đáng lắm!!! Hức, biết thế ngày xưa đã giành lấy An trước rồi, thật là!!!”
“Cậu dám?”
“Không, không dám thưa đại ca”
“Gì chứ đây là dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-cam-on-vi-da-keo-em-ra-khoi-con-ac-mong/3359047/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.