An vì sợ quá mà sau khi nhe Uy nói cũng ngất đi bên cạnh giường Huy
“Trời ạ, lần sau nhất định phải chọn món kĩ hơn mới được, dọa chết cả bọn rồi!!” cả lớp thở phào nhẹ nhõm
“Không ngờ cậu ấy lại dị ứng nặng thế cơ đấy!!”
“Tớ còn tưởng cậu ấy sẽ chỉ nổi mẩn đỏ thôi chứ!!”
“Cái này khác so với lần đó, là do lớn lên nên nhạy cảm hơn rồi sao? Cậu ấy cũng chỉ ăn chưa đầy nửa chén cơm chiên bị lẫn tôm nhỏ vào nữa mà?” Hoàng là người đã lấy cơm giúp Huy, vì mãi nói chuyện mà không để ý trong cơm có tôm, gián tiếp hại bạn nên thấy có chút áy náy
“Càng lớn cái thằng này càng coi thường sức khỏe của mình, có khuyên cũng chẳng được nên chắc hệ miễn dịch yếu hơn ngày trước nữa rồi mà” Uy lắc đầu
…
Mãi đến tận khi tan trường, Huy mới dần tỉnh giấc
Có lẽ đã lâu lắm rồi, kể từ ngày anh xa An nhỉ? Anh mới được ngủ ngon đến thế
Có lẽ là do… có một thiên thân nhỏ bé đang thiu thiu ngủ ngay cạnh anh
Huy khẽ xoay người, thật nhẹ nhàng để không làm An tỉnh giấc
Cô bé của anh, mới có hai năm mà đã trưởng thành thế này rồi
Cô bé của anh, mới đó đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp thế này rồi
Cô bé của anh, mới đó mà đã chủ động chạy đến ôm anh rồi
Cô bé của anh… lớn lên thật mạnh khỏe
Huy đưa tay vuốt nhẹ lên tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-cam-on-vi-da-keo-em-ra-khoi-con-ac-mong/3343623/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.