Nó gục lên vai anh, khóc thật to
“Mọi người ra ngoài chút nhé” Huy nói với tất cả
Dù có chút lưỡng lự nhưng ai cũng nghe theo, bước ra ngoài đợi họ
“Được rồi bình tĩnh nào, có anh ở đây rồi” Huy vuốt nhẹ lưng nó vỗ về, cố cho nó cảm giác an toàn nhất có thể
“Tại sao anh cứ chen vào cuộc sống của tôi thế? Tôi còn công dụng gì để sống trên đời sao?”
“Em không phải đồ vật, hết tác dụng liền bị bỏ đi. Em là lá ngọc cành vàng mà ngôi trường này yêu quý, là một cô gái thông minh mà xã hội này mong chờ, là một mầm non đang được nhà nước nuôi dưỡng. Không phải là em không còn công dụng gì bởi vì chính em mới là người tạo ra giá trị của mình, em hiểu chứ”
Nó dần nín khóc
Trong một thoáng nó đã nghĩ, làm sao lại có người đối xử nhẹ nhàng với nó như thế sau khi biết hết mọi việc về nhà nó. Là anh ta đang muốn bù đắp cho nó, thương xót cho nó, hay đang muốn lợi dụng nó? Mà thôi, dù là gì cũng chẳng quan trọng, vì nó đã không còn quan tâm điều đó mà hoàn toàn đặt niềm tin mỏng manh bé nhỏ còn lại của mình lên anh mất rồi.
........
...
Thấy nó nín khóc, anh nhẹ nhàng bảo nó:
“Nào, em vẫn chưa ăn gì phải không? Muốn ăn mì ý chứ?”
Nó gật đầu cái một khiến anh bất ngờ.
Thấy nó ướt sũng từ đầu đến chân, anh xót xa hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-cam-on-vi-da-keo-em-ra-khoi-con-ac-mong/2743989/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.