Úc Đường ném một đôi mắt sắc bén, lạnh lẽo như băng về phía Lâm Tiêu Tĩnh.
Lâm Tiêu Tĩnh hơi sửng sốt, không khỏi lui về sau nửa bước, vốn dĩ khí thế của hắn hùng hổ doạ người, không nghĩ tới có một ngày cư nhiên bị giọng nói của một nữ sinh đánh vỡ.
Hắn cúi đầu, một lát sau cười lạnh nói: "Cây ngay không sợ chết đứng, nếu cậu cùng Thiệu Ngôn là trong sạch, còn sợ người khác vu oan sao?"
Lâm Tiêu Tĩnh không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, nhìn bộ dáng của hắn hẳn vẫn muốn tiếp tục chế giễu Úc Đường.
Úc Đường lạnh mặt, không dao động. Trong lòng cô đã có một ít suy đoán, đối với lời nói của hắn giống như không nghe thấy.
Thấy vẻ mặt cô không tốt, tựa hồ như đang trầm tư, Lâm Tiêu Tĩnh cho rằng chính mình chọc đến chỗ đau của cô, nháy mắt càng thêm đắc ý.
Lâm Tiêu Tĩnh tưởng rằng Úc Đường không dám mở miệng nói chuyện nữa thì Úc Đường lại nói chuyện.
"À, tôi đã biết." Úc Đường gật đầu, cô lãnh đạm nói: "Tôi cùng Thiệu Ngôn xác thật có gì đó, như vậy cậu vừa lòng chưa? Không chỉ có chút liên quan, về sau còn sẽ càng liên quan hơn. Sao phải sợ mấy lời đồn đãi vớ vẩn này? Nói cái gì mà không cho phép yêu đương? Cậu quản được sao? Không chỉ có như thế? Cậu còn muốn làm gì? Tiếp tục tung lời đồn muốn chia rẽ chúng tôi? Cậu ở bờ biển có căn biệt thự?"
"Cậu ——" Sắc mặt Lâm Tiêu Tĩnh xanh mét bắt lấy tay Úc Đường, hai mắt tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoc-ba-anh-benh-khong-nhe/1745011/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.