Chương trước
Chương sau
Úc Đường đưa tay sờ mũi, còn cảm thấy ẩn ẩn phát đau. Nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng cô tuy là khó chịu, nhưng cũng chỉ là cười lạnh một tiếng cho qua không giữ trong lòng.
Kỳ Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Úc Đường, thật cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, phát hiện sắc mặt Úc Đường không tốt, cũng chỉ đành nuốt những lời muốn nói trở về, không dám nói ra.
Nhịn rồi lại nhịn, Kỳ Nguyệt vẫn không kìm được, lúc vào tiết học, lặng lẽ ghé vào người Úc Đường nói: "Bọn họ thật quá đáng." Vẫn là lời dạo đầu như mọi khi, Kỳ Nguyệt phẫn nộ nói: "Lại có người tung tin nói xấu cậu."
"Sao chứ?" Úc Đường kinh ngạc, "Là ai nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao? Còn không ngừng nghỉ một chút?"
Thấy Úc Đường vẫn một bộ dáng không mặn không nhạt, Kỳ Nguyệt hận sắt không thành thép nói: "Sau cậu không để ý trọng điểm vậy? Những người đó nói hươu nói vượn cậu cũng không tức giận? Rõ ràng trường học đều đã hỗ trợ bác bỏ tin đồn, nhưng những người này chỉ nguyện ý tin tưởng những gì bọn họ nguyện ý tin tưởng. Như thế nào cũng phải cố ý hãm hại cậu."
"Nếu cậu đã nói vậy, thế nào cũng phải hãm hại tớ, thế mà cậu vẫn để ý tới bọn họ, đây không phải chính mình chịu tội sao? Cậu yên tâm đi, con người đều dễ quên, chờ đến lúc tốt nghiệp sẽ không có người nhớ nữa." Úc Đường có chút bực bội, nhưng lại không có biểu hiện ra ngoài, cô tìm ra lỗi sai trong đề, đặt ở trước mặt Kỳ Nguyệt, "Thay vì để ý mấy chuyện vớ vẩn này, không bằng đem những ghi chú trước đây tớ cho cậu chép lại đi."
"Ồ..." Giọng nói Kỳ Nguyệt yếu đi, bất quá cũng không có nhắc lại chuyện đó nữa.
Có đôi khi, cô ấy thật sự thực hâm mộ bộ dáng bình tĩnh dù núi Thái Sơn sắp sập cũng không quan tâm của Úc Đường, đáng tiếc cô ấy học cũng học không được.
Vốn dĩ có chuyện Kỳ Nguyệt cảm thấy cần thiết phải nói cho Úc Đường, nhưng ngẫm lại cảm thấy Úc Đường chưa chắc sẽ để ở trong lòng nên quyết định ngậm miệng.
Kỳ Nguyệt vốn dĩ không tính toán phản ứng lại loại chuyện này, không nghĩ tới phiền toái nhanh như vậy lại tìm tới cửa.
Tan học buổi chiều, học sinh trong phòng học đã đi được thưa thớt, gần như không còn ai, Kỳ Nguyệt vốn định hẹn Úc Đường cùng nhau về nhà, nhưng mới ra cửa liền gặp phải một người.
Kỳ Nguyệt luôn luôn ham thích bát quái, đối với nhân vật phong vân trong trường học tự nhiên cũng nhận ra, cô nhận ra người này chính là bạn học Lâm Tiêu Tĩnh của lớp học bá.
Kỳ Nguyệt hoảng sợ, còn chưa nói cái gì, liền nghe thấy đối phương nói: "Tôi có việc tìm cậu."
Sắc mặt xấu muốn chết.
Kỳ Nguyệt còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tiêu Tĩnh liền lướt qua người cô ấy, đi về phía sau.
"Tôi tìm cậu có việc." Lâm Tiêu Tĩnh lại lần nữa nói.
Úc Đường đi theo sau Kỳ Nguyệt, có ngốc cũng biết Lâm Tiêu Tĩnh nói những lời này là với mình. Cô không chút nghĩ ngợi cự tuyệt nói: "Thực xin lỗi, tôi và cậu không có gì để nói."
Sắc mặt Lâm Tiêu Tĩnh tối sầm, vươn tay tới tựa như muốn kéo Úc Đường.
Hai người nhìn qua không thích hợp, tuy rằng Kỳ Nguyệt không rõ đã xảy ra việc gì, nhưng đối phương động tay động chân, cô ấy làm sao có thể để hắn lôi Úc Đường đi? Kỳ Nguyệt ngăn ở trước mặt Úc Đường, hầm hực hỏi: "Cậu là ai chứ? Cái thái độ này là sao?"
Vài bạn học ở trong phòng nghe thấy động tĩnh đều nhìn qua, trong ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.
Úc Đường thật sự chịu đủ loại ánh mắt xem náo nhiệt này, vì không muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ nhàm chán của bọn họ, Úc Đường đành phải nhè nhẹ nói: "Cậu đi cùng tôi."
Hai người tìm một góc im lặng nói chuyện.
Kỳ Nguyệt tung ta tung tăng theo sau, một phương diện là lo lắng Lâm Tiêu Tĩnh sẽ động thủ với Úc Đường, rốt cuộc hắn cũng không có bộ dáng vui vẻ đi ôn chuyện, ngược lại giống như tới kiếm chuyện hơn. Một phương diện khác là Kỳ Nguyệt cũng là tim gan cồn cào tò mò, muốn biết hai người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đầu tiên là Thiệu Ngôn, tiếp theo là Lâm Tiêu Tĩnh. Kỳ Nguyệt hiện tại đều ngốc, không biết Úc Đường từ khi thế nào lại quen biết mấy học bá này.
Kỳ Nguyệt chỉ dám đứng xa, căn bản không nghe được bọn họ nói cái gì.
Thật ra hai người bọn họ cũng chẳng nói gì, chỉ đứng trơ ra mặt đối mặt.
Úc Đường không biết nói gì, cô không cảm thấy mình cùng Lâm Tiêu Tĩnh có chuyện gì để nói. Thậm chí hôm nay hắn tới tìm cô trước, Úc Đường chỉ gặp hắn có một lần, chính là lần va chạm sáng nay, vẫn là không thoải mái.
Hai người trầm mặc không biết bao lâu, cuối cùng vẫn là Lâm Tiêu Tĩnh mở miệng trước, "Cậu rời khỏi cậu ấy đi."
Úc Đường ngây ngốc, không biết hắn này có ý tứ gì, "Rời khỏi ai?"
Lâm Tiêu Tĩnh nghiêm trang nói: "Thiệu Ngôn."
Đối với hành vi không thể hiểu này của hắn, Úc Đường quả thật buồn cười, cô cảm thấy đặc biệt khôi hài.
Đầu tiên là Ngô Thấm, sau đó đến Lâm Tiêu Tĩnh đều bảo cô rời khỏi Thiệu Ngôn. Ngô Thấm thật ra còn có thể hiểu được, nhưng Lâm Tiêu Tĩnh như thế nào... A từ từ.
Úc Đường bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, giống như mình trong lúc vô tình phát hiện ra một bí mật khó lường. Cô không thể tin được nhìn Lâm Tiêu Tĩnh, thất thanh hỏi: "Cậu thích Thiệu Ngôn?"
Vì quá mức kinh ngạc, âm điệu hơi cất cao, nên Kỳ Nguyệt ở cách đó không xa chỉ nghe thấy câu này.
Kỳ Nguyệt cũng ngốc.
Cô vừa nghe thấy gì vậy?
Úc Đường hỏi Lâm Tiêu Tĩnh, hắn thích Thiệu Ngôn?
Rốt cuộc ai mới là tình địch? Lâm Tiêu Tĩnh rốt cuộc là tới làm gì?
Kỳ Nguyệt nhất thời thất thần, không rõ lúc này rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Mà Lâm Tiêu Tĩnh sắc mặt càng đen.
Hắn thấp giọng rống giận: "Cậu nói hươu nói vượn cái gì thế? Sao tôi có thể thích cậu ta?"
"Vậy cậu thích ai?"
"Tôi thích ——" Giọng nói Lâm Tiêu Tĩnh bỗng ngừng lại, sắc mặt xanh mét, không có nói thêm gì nữa. Hắn yên lặng nhìn chằm chằm Úc Đường sau một lúc lâu, theo sau mới dùng một loại giọng điệu cảnh cáo nói: "Tóm lại, cậu không thể ở bên Thiệu Ngôn. Nói cách khác, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Thật là phiền muốn chết." Úc Đường cười nhạo nói: "Trước hết không nói tôi cùng Thiệu Ngôn có quan hệ gì, mà nói cậu là ai thế."
Thể loại quỷ gì cũng tới cảnh cáo cô được, cô nhìn qua giống quả hồng mềm lắm sao?
Lâm Tiêu Tĩnh đều sắp tức chết, hắn trước nay đều không có gặp qua nữ sinh miệng lưỡi lợi hại như Úc Đường. Hắn hung hăng nghiến răng, miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói: "Tin đồn nhảm nhí gần đây chắc cậu cũng nghe thấy được, chuyện này đối với cậu và Thiệu Ngôn đều không tốt."
Tin đồn nhảm nhí?
Úc Đường đều không để bụng, nhưng thật ra mấy người không liên quan này so với cô còn sốt ruột hơn. Nói như vật, thì ra không chỉ có Kỳ Nguyệt hóng hớt bát quái, ngay cả học bá cũng bát quái không kém.
Úc Đường thở dài, yên lặng nhìn thoáng qua thời gian, cảm thấy nếu tiếp tục đôi co sẽ về nhà trễ, Úc Tề Lỗi khẳng định lại nghi thần nghi quỷ. Vì để tốc chiến tốc thắng, Úc Đường cũng chỉ mặt lạnh nói: "Tôi muốn đi cùng ai cũng không liên quan tới cậu. Mặc kệ cậu xuất phát từ mục đích gì tới tìm tôi, đều xin tự trọng một chút."
Úc Đường nói xong đã muốn quay đi. Lâm Tiêu Tĩnh thấy cô dầu muối không ăn, nhất thời trong cơn giận dữ, hắn khống chế không được hô to: "Nếu cậu không nghe tôi nói, tình huống sẽ càng ngày càng tệ hơn. Đến lúc đó đã có thể không chỉ là lời đồn đơn giản như vậy!"
Nói đến mặt sau, đã tràn đầy vị mưu đồ.
Úc Đường dừng lại, nhạy bén nhận thấy được cái gì. Cô híp mắt nhìn hắn, lạnh giọng hỏi: "Không lẽ lời đồn lần trước, là cậu lan truyền sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.