Được Bạc Tiệm kèm cặp, Giang Hoài cũng bắt đầu làm bài tập ở trường.
Nhưng không dã man như Bạc Tiệm, cậu không học bất kỳ lớp học nào, vì vậy cậu đã sử dụng thời gian để làm bài tập của mình... Sau khi có kết quả thi, cậu được xếp hạng 0001, ít nhất sẽ viết một vài câu hỏi giữa các lớp học, và làm bài tập về nhà trong các lớp phụ đạo và các lớp tự học.
Nếu viết trước một phần bài tập ở trường thì khi về nhà gánh nặng sẽ nhẹ hơn rất nhiều.
Vào đầu tháng năm, kỳ thi cuối kỳ kiểm tra thống nhất của thành phố, chỉ mới vào đầu tháng ba, chủ tịch Bạc đã gọi điện video cho Giang Hoài mỗi ngày với danh nghĩa phụ đạo cho cuộc thi toàn quốc, mỗi ngày đều gọi điện đúng giờ.
Thật ra không phải phụ đạo, phụ đạo cái rắm ấy.
Bạc Tiệm đọc sách và Giang Hoài làm các câu hỏi, cũng không nói nhiều, nhưng Bạc Tiệm thích xem video như thế này... để cậu có thể nhìn thấy Giang Hoài ngay khi vừa ngước nhìn lên.
Bạc Tiệm đã quen với việc đồng hành cùng Giang Hoài, nếu một ngày không gặp được Giang Hoài, cậu đọc sách và xem lại tài liệu một mình sẽ rất nhàm chán.
Dường như trong mười mấy năm qua, cậu chưa bao giờ cảm thấy mệt, cũng chưa bao giờ cậu nói với ai rằng mình mệt.
Nhưng sau khi ở bên Giang Hoài, cậu bỗng cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi, chỉ khi Giang Hoài ở bên cạnh thì cậu mới bớt mệt mỏi.
Nhưng có khi ở bên Giang Hoài, cậu cũng không thấy phiền hà, vẫn sẽ nói với Giang Hoài rất nhiều chuyện, mệt mỏi khó chịu... Thế này mới có thể lừa cho Giang Hoài mềm lòng, đồng ý với rất nhiều chuyện do cậu yêu cầu.
Ngoài miệng thì Giang Hoài rất xấu tính nhưng hễ yêu cầu cậu làm gì thì cậu đều rất ngoan, đùa giỡn với cậu, bị bắt nạt cũng không bao giờ khóc.
Bảy giờ rưỡi, điện thoại reo lên với lời mời trò chuyện video.
Giang Hoài đang ôm đầu, quay bút viết bài tập vật lý cực kỳ kém hiệu quả, điện thoại bất chợt vang lên, cây bút rơi trên bàn học.
Cậu liếc sang.
“BJ.”
“Tối nay anh lại có chuyện gì vậy?” Cậu lười biếng nhấp vào nút trả lời.
Màn hình điện thoại tuy nhỏ nhưng chất lượng hình ảnh hiển thị rất rõ nét.
Bạc Tiệm hơi ngả người ra sau, dựa vào ghế sô pha, cậu vẫn chưa thay đồng phục học sinh trên người ra, chỉ cởi áo khoác ngoài, để lại một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ. Đồng phục học sinh của trường trung học số 2 được kết hợp với chiếc cà vạt dài màu đen, nhưng Giang Hoài cho rằng như vậy trông quá ngu ngốc và chưa bao giờ mặc. Chỉ có Bạc Tiệm mỗi ngày phải diễn thuyết ở trường học, lại đại diện trường học ra ngoài diễn thuyết nên mới phải mặc thứ này.
Trên đùi cậu là một quyển sách bìa cứng mới tinh “Đại cương văn học nước Anh”.
Bạc Tiệm có bộ mặt rất dối trá, cậu không nói gì nhưng hễ ai nhìn thấy cũng nghĩ cậu là một học sinh giỏi mắc kẹt trong tiêu chuẩn học sinh xuất sắc đương thời.
Giang Hoài liếc qua, nghĩ thầm... nhìn y như chó.
“Không có chuyện gì thì anh không được tìm em à?”
“Không có chuyện gì thì thôi.” Giang Hoài lẩm bẩm, cũng lười ngẩng đầu lên, cầm bút tiếp tục làm bài: “Yên lặng đi, đừng quấy rầy em làm bài.”
“Không quấy rầy.” Bạc Tiệm cười nhẹ: “Lo làm đi, có gì thắc mắc cứ hỏi… Anh sẽ xem xét mà trả lời.”
“Xem xét cái gì?”
Giang Hoài nghe thấy âm thanh như Bạc Tiệm đang lật sách, vừa hỏi vừa liếc nhìn màn hình điện thoại di động.
Bạc Tiệm đặt giá đỡ điện thoại di động lên chiếc tủ nhỏ bên cạnh ghế sofa, bên hông đối diện với máy ảnh.
Giang Hoài nhìn lướt qua và thoáng thấy một vài dòng chữ tiếng Trung trên trang trong của cuốn “đại cương về văn học Anh” của Bạc Tiệm.
“Tùy tâm trạng.” Bạc Tiệm dùng ngón tay chỉ vào giữa cuốn sách, khẽ nói: “Nếu bạn trai dễ thương thì sẽ nói mấy câu, nếu bạn trai không dễ thương thì sẽ nói ít hơn.”
“…”
Giang Hoài im lặng một hồi, cũng không có nói đến chủ đề này, chỉ hỏi: “Anh đang đọc cuốn sách gì vậy?”
Bạc Tiệm: “Đại cương về văn học Anh.”
Giang Hoài: “Đừng có bịa ra, em thấy có mấy trang bên trong đều in tiếng Trung.”
Bạc Tiệm: “…”
Bạc Tiệm vẫn không thay đổi sắc mặt, cầm ly nước bên cạnh nhấp một ngụm: “Song ngữ Anh Trung.”
Nhưng khi uống xong, cậu đứng dậy đặt cái cốc lại, khuỵu gối xuống... “đại cương về văn học Anh” bị rớt khỏi đùi, cuốn sách rơi ra khỏi bìa cứng được bọc bên ngoài.
Giang Hoài đã nhìn thấy tiêu đề:
“Tôi làm nhân viên pha chế tại một quán bar: đêm đó, vào ngày sinh nhật thứ mười tám của tôi, sáu Alpha đã trèo lên giường của tôi.”
Giang Hoài: “…”
Bạc Tiệm: “…”
Giang Hoài: “Đọc sách đồi truỵ?”
“Không có.” Bạc Tiệm vẫn không thay đổi sắc mặt: “Đây là sách của cha anh, gần đây cha rất say mê mấy quyển sách này, cho nên anh mượn về xem thử cha đang đọc cái gì.”
Giang Hoài: “…”
Trên bìa sách là hình ảnh một Alpha lực lưỡng với phần trên trần trụi, chiếc quần da bó sát và thân hình vạm vỡ.
Phụ đề: “Ý loạn mê tình của Alpha và Alpha, từ nay về sau, tôi rơi xuống vực sâu không đáy!”
“Ờ.” Giang Hoài ho khan một tiếng, vẻ mặt vô cảm: “Nếu cha anh thích đọc những loại sách này… em đề nghị anh nên nói với mẹ anh một tiếng.”
Bạc Tiệm ngoan ngoãn nghe theo: “Ừ.”
Cửa phòng ngủ của Giang Hoài chợt bị gõ hai tiếng.
Cậu ném cây bút và kéo ghế ra: “Em đi mở cửa đã.”
Giang Lệ bưng một đĩa hoa quả đưa vào: “Mẹ đã rửa sạch việt quất dâu tây, vừa làm bài tập vừa ăn.”
Kể từ khi chủ tịch Giang trở về Trung Quốc, số lần Giang Hoài ra ngoài mua đồ ăn đã giảm mạnh.
Kỹ năng nấu nướng của mẹ cậu rất tuyệt vời, đặc biệt là món hầm. Trước kia, Giang Lệ chưa tìm được việc làm thích hợp, vì vậy bà nghĩ đến việc tiết kiệm một số tiền để mở một nhà hàng nhỏ, thậm chí bà còn tự luyện tập ở nhà trong vài tháng.
Giang Hoài là một chú chuột lang nhỏ, có thể những món ăn quên bỏ muối của mẹ cậu còn ngon hơn cả những món ăn mua từ nhà hàng về.
Giang Lệ trở về Trung Quốc được một tuần, bà ở nước ngoài bận rộn, lúc về cũng không nhàn rỗi, đầu tiên bà quán xuyến mọi việc nhà từ trong ra ngoài, từ vệ sinh của Giang Hoài và A Tài, trừ phòng ngủ của Giang Hoài... Cậu không cho bà vào, rồi bà lại chạy đôn chạy đáo để tìm một ngôi nhà mới phù hợp.
Chủ tịch Giang rất hào hứng với việc mua nhà mới nhưng Giang Hoài lại không mấy quan tâm, khi được hỏi thì nói sao cũng được, tuỳ mẹ hoặc không có ý kiến. vì vậy chủ tịch Giang đã nhanh chóng đá bay Giang Hoài và yêu cầu A Tài lên kế hoạch tìm nhà mới cùng với bà.
A Tài đối với thế gian này tất cả đều là hư vô, chỉ mỗi một điểm là A Tài và chủ tịch Giang ăn ý với nhau thì việc ở cùng với A Tài đã khiến chủ tịch Giang không bao giờ buồn tẻ rồi.
Giang Hoài cầm lấy đĩa trái cây, xiên một miếng dâu tây ăn rồi mơ hồ nói: “Được, cảm ơn.”
Nhưng Giang Hoài đã cầm lấy đĩa hoa quả, Giang Lệ dường như không muốn rời đi, bà nhìn Giang Hoài cười.
Giang Hoài: “Còn có chuyện gì à?”
“Không có gì khác quan trọng đâu.” Giang Lệ cười nói: “Mẹ chỉ muốn nói chuyện với con về chuyện lên đại học.”
Giang Hoài im lặng vài giây, sau đó mở cửa để Giang Lệ vào: “Mẹ muốn nói chuyện gì?”
Giang Lệ kéo ghế của Giang Hoài qua, ngồi xuống, Giang Hoài vốn định ngồi ở bên cạnh giường, nhưng lại nhìn thoáng qua điện thoại di động trên bàn... Cậu lặng lẽ đẩy điện thoại di động lên giường.
Giang Lệ không để ý lắm: “Con sắp vào năm ba trung học rồi. Mẹ muốn hỏi con có dự định gì cho năm ba này không?”
Giang Hoài thả lỏng người ngồi xuống, nhón lấy một quả dâu tây tròn xoe, lười biếng nói: “Không có kế hoạch. Chỉ cố gắng theo trường học ôn tập, đến lúc thi đại học có thể đạt được thêm vài điểm.”
Cậu sẽ cố gắng hết sức.
Cố gắng đạt điểm cao nhất trong khả năng của mình.
“Nhìn xem, giờ con đã tiến bộ rất nhiều rồi.” Giang Lệ thở dài: “Nếu con chuẩn bị đánh cược vào năm ba, cố gắng học tập thì khi đó mẹ sẽ nghỉ việc để về chăm sóc con.”
Giang Hoài đột nhiên giương mắt: “?”
“Không cần đâu.” Cậu nói: “Mẹ không cần phải nghỉ việc. Khi con học năm thứ ba trung học, con không thể đưa đón A Tài được, đến lúc đó thuê một bảo mẫu là được.”
Giang Lệ đã làm công việc này gần mười năm.
Bà được thuê từ những người được trả lương thấp nhất rồi đi lên đến tận ngày nay. Khi Giang Hoài học năm đầu tiên của năm cuối cấp, Giang Lệ đi ra nước ngoài, ông chủ đã cho bà một cơ hội để chuyển từ công ty con sang công ty mẹ ở nước ngoài.
“Thuê bảo mẫu sẽ không đỡ phiền phức cho con được đâu. Bảo mẫu có thể làm gì ngoài dọn dẹp, nấu nướng, tóm lại là không ai chăm sóc các con tốt bằng mẹ hết.” Giang Lệ lại cười: “Mẹ biết con đang nghĩ gì, con không cần thấy tiếc khi mẹ nghỉ việc. Với một người có kinh niệm trong mười năm công tác như mẹ đây, dù có nghỉ việc một năm mà có đi công ty khác phỏng vấn cũng vẫn đậu.”
Giang Hoài cau mày không nói gì.
“Có thể thu nhập sẽ không cao như bây giờ.” Giang Lệ nhẹ nhàng nói: “Nhưng mẹ đã để dành tiền cho các con hết rồi, các con không cần phải lo lắng. Dù gì mẹ đi nước ngoài cũng là vì muốn các con có cuộc sống tốt hơn, mẹ về chăm sóc con trong năm cuối cấp cũng là vì muốn tốt cho con.”
“Không cần, không cần đâu.” Giang Hoài cau mày nói: “Không cần nghỉ việc để về với con trong kỳ thi tuyển sinh đại học…Con đã trưởng thành rồi mà.”
Giang Lệ liếc qua nói: “Mấy ngày trước con còn gọi điện hỏi mẹ trường đại học T tốt hay trường đại học P tốt mà, cái này mà gọi là trưởng thành à?”
Giang Hoài: “…”
Cậu nhớ rằng cuộc gọi video với Bạc Tiệm vẫn chưa bị ngắt máy.
Cậu nói mà không thay đổi sắc mặt: “Con chưa hề nói thế.”
“Được rồi, con chưa nói.” Giang Lệ cười nói: “Mấy ngày trước con nói với mẹ rằng con cần phải chăm chỉ học tập, quyết chí tự cường, người mà nói thi vào trường đại học T không phải là con.”
Giang Hoài: “…”
Giang Hoài nghĩ rằng có thể Bạc Tiệm đã tắt video.
Cậu thực sự không muốn Bạc Tiệm biết cậu-một học sinh có số điểm bốn mươi chín cuộc thi vật lý, đang thầm nghĩ làm thế nào để đạt được nhiều điểm hơn trong kỳ thi và cố gắng vào đại học T.
Mặt hơi đờ đẫn.
“Đợi kỳ nghỉ hè năm lớp 11 hãy nói mấy chuyện này đi.” Giang Hoài hỏi: “Mẹ còn có chuyện gì muốn nói không, nếu không, đi ra đi..”
“Giang Hoài?” Giọng Bạc Tiệm vang lên, nghe hơi có vẻ nghi ngờ: “Em còn ở đó không?”
Giang Lệ sửng sốt: “Con đang nói chuyện điện thoại với bạn học à?”
Giang Hoài: “…”
Vừa định trả lời là quên cúp điện thoại thì Bạc Tiệm lại hỏi: “Em chặn camera à? Sao anh không nhìn thấy em?”
Giang Lệ: “Camera?”
Giang Hoài: “...”
Đừng nói là Giang Hoài nói chuyện với Giang Lệ được mười phút thì Bạc Tiệm mới nhận ra rằng màn hình điện thoại của mình là màu đen nhé.
Giọng điệu của Bạc Tiệm nhẹ nhàng: “Giang Hoài, anh có một đề vật lý không làm được, em có thể giảng cho anh hiểu không?”
Giang Hoài: “…”
Giang Lệ nghe vậy thì sững sờ, bà không biết nên nói gì: “Bạn học kêu con giảng bài à? Vậy thì mau nói cho người ta nghe đi.”
Nói vớ vẩn ấy.
Lời nói mắc kẹt trong cổ họng Giang Hoài, mạo hiểm lật điện thoại lên, ráng nhịn cười nhìn chủ tịch Bạc: “Chủ tịch, câu hỏi vật lý nào mà anh không biết, đọc cho em nghe được không?”
Bạc Tiệm mặc quần áo chỉnh tề, ngoại trừ cuốn sách “Đại cương về văn học Anh” trên đầu gối là không còn thấy nữa.
“Em chờ xíu, để anh tìm xem…” Cậu tỏ vẻ hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Lệ, như mới lần đầu gặp gỡ: “Chào dì.”
Giang Hoài: “…”
Giang Lệ bật cười, nhận ra sự khác thường: “Cháu và Giang Hoài học cùng lớp à?”
“Đúng vậy, cháu học cùng lớp với Giang Hoài.” Cậu dừng lại một lúc, như thể điều đó vô cùng khó khăn, và chuyển qua Giang Hoài: “Là…” Cậu bỗng nhiên chốt hạ.
Giang Lệ vẫn đang chờ nửa câu sau.
Bạc Tiệm dừng lại vài giây mới nhẹ nhàng nói: “Mối quan hệ rất tốt của…”
Giang Hoài lạnh lùng nói: “Bạn trai.”
Vừa dứt lời, Bạc Tiệm sửng sốt, Giang Lệ giật thót... Lúc trước Giang Hoài nói với bà rằng cậu đã có bạn trai, lại còn là một Alpha, lúc đó Giang Lệ đã làm tư tưởng cả nửa ngày, còn nghĩ Giang Hoài muốn thử mình nữa. Bà không cảm thấy yêu sớm là sai, cũng không cảm thấy Alpha và Alpha yêu nhau là một tội lỗi lớn, dù gì Giang Hoài vẫn còn rất trẻ.
Bà còn đoán tình yêu thời học trò sẽ nhanh chóng chết yểu, bà không kiểm soát chặt chẽ, nào ngờ kết quả hoàn toàn ngược lại.
Nhưng bà thật sự không ngờ rằng đã gần nửa năm trôi qua... mà vẫn chưa chia tay ư?
Hai câu chào dì nghe đi nghe lại hai lần, tâm trạng của Giang Lệ phức tạp hơn rất nhiều.
Bà đánh giá sơ bộ cậu nam sinh trong video trên điện thoại di động... Trông cũng rất ưa nhìn, ăn nói hòa nhã, hẳn là rất có gia giáo, đúng là một đứa bé tốt.
Nhưng sao lại là một Alpha.
Giang Lệ không nói nhiều, chỉ cười cười.
Nhưng bà chợt nhớ ra điều gì đó: “Đúng, Giang Hoài có nhắc đến cậu, cậu là Bạc Tiệm phải không?”
Chủ tịch Bạc trông khá mừng rỡ: “Dạ, là cháu.”
Khi Giang Hoài nói với Giang Lệ rằng tên bạn trai của cậu là Bạc Tiệm, Giang Lệ mơ hồ cảm thấy cái tên này nghe rất quen thuộc.
Nhưng ngoài Vệ Hoà Bình, bà chưa từng gặp người bạn học nào của Giang Hoài cả.
Hôm nay cuối cùng bà cũng nhớ ra.
Bà đã từng nghe đến cái tên Bạc Tiệm này.
Nói cách khác, là phụ huynh của trường trung học cơ sở số 2, không ai là không nghe đến tên học sinh Bạc Tiệm này... Chủ tịch hội học sinh trường trung học cơ sở số 2, liên tục xếp hạng nhất trong lớp, và các kỳ thi lớn nhỏ đều được xếp hạng. Một năm mười hai tháng, mỗi tháng đều đạt được thành tích học tập và hoạt động xuất sắc, được nhà trường đưa lên trang đầu của trang web trường, thu hút rất nhiều người.
Giang Lệ không tham gia nhóm phụ huynh nên thỉnh thoảng liên lạc với thầy chủ nhiệm của Giang Hoài, bởi vậy bà mới nghe cái tên “Bạc Tiệm” quen tai.
“Không phải cậu vẫn luôn thi được hạng nhất sao?” Bà nghi ngờ hỏi: “Cậu còn định hỏi Giang Hoài đề bài môn vật lý à?”
Bạc Tiệm: “…”
Cậu im lặng một lúc, vẻ mặt tự nhiên nói: “Tiếng tăm có trước sau, học thuật có chuyên môn, dì à, môn vật lý của cháu không bằng Giang Hoài.”
Giang Hoài: “Cút!”
Giang Hoài thực sự có thể bớt được rất nhiều rắc rối khi chủ tịch Giang ở nhà.
Cậu không phải ăn mì gói vào buổi sáng, cũng không phải ra ngoài mua đồ ăn.
A Tài sẽ không quan tâm đến chuyện mẹ từ chức trở về Trung Quốc, giơ hai tay tán thành, còn Giang Hoài cũng chẳng sao cả. Giang Lệ về cũng được, không về cũng chẳng sao, cậu chỉ không muốn Giang Lệ vì chuyện cậu thi đại học mà từ bỏ công việc bao nhiêu năm của bà như vậy.
Chủ nhật tuần này, mới sáng sớm, Giang Hoài đã bị chủ tịch Giang kéo ra ngoài và nhét vào một chiếc taxi... còn có A Tài nữa.
Bà nói đã chọn được khu dân cư và bảo hai con đi chọn căn hộ.
Vẫn chưa dọn dẹp xong, Giang Lệ đã thanh toán đầy đủ.
Khi chủ tịch Giang ở nhà, Giang Hoài buộc phải mặc một đôi vớ dài mỏng và một chiếc khăn quàng cổ dày khi ra ngoài. Cậu thu mình vào trong chiếc khăn, lười biếng cười: “Con nhớ lại trước kia mẹ không trả nổi tiền thuê nhà, hàng tháng chủ nhà đều gõ cửa giục mẹ.”
Tiền thuê nhà cũng không nhiều, lúc đó giá rẻ, tiền thuê nhà hàng tháng chỉ vài trăm tệ, nhưng Giang Lệ lại không có tiền.
Giang Lệ im lặng một hồi, không nói thêm gì: “Về sau sẽ không như vậy nữa.”
Chủ tịch Giang dẫn A Tài đi dạo phố rất lâu, Giang Hoài buộc phải đi theo, ngáp dài ngáp ngắn, A Tài đi rất chậm nên cả ba người đều đi rất chậm.
Chủ tịch Giang thích cái gì, A Tài thích cái đó, người không mua là Giang Hoài lại xách chúng.
Lúc họ ăn tối xong, về nhà đã hơn bảy giờ.
Cả chủ tịch Giang và A Tài đều rất mệt mỏi, nhưng Giang Hoài thì không mệt lắm, cậu đặt đồ xuống, cởi khăn quàng cổ và áo khoác ra: “Hai người nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Giang Lệ thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, con cũng đi ngủ sớm, sáng mai còn phải đi học.”
“Dạ.” Giang Hoài lê dép lê đi trước: “Con học bài một lúc rồi sẽ đi ngủ.”
Trời đã tối đen như mực.
Xung quanh dần dần yên tĩnh.
Ngày hôm qua, Giang Hoài đã làm bài tập về nhà, cậu thu dọn bài tập đã viết, xé một tập giấy tờ vật lý từ các bài tập ngoại khóa. Sinh nhật năm ngoái của cậu, Vệ Hoà Bình đã tặng cậu mười năm năm ba, điều này không phải là vô ích.
Dưới ngọn đèn yên tĩnh, chỉ có tiếng gấp giấy vang lên.
Làm xong bộ bài môn vật lý này, đặt câu trả lời đúng cho các câu trả lời sai, khi chép câu sai vào vở bài tập vật lý thì đã mười một giờ rưỡi.
Giang Hoài ném bút, vươn vai, lê dép đi rửa mặt.
Cậu vẫn chưa xem điện thoại di động, nửa giờ trước, có một tin nhắn chưa đọc từ Bạc Tiệm: “Chúc ngủ ngon.”
Giang Hoài cầm chiếc bàn chải đánh răng bằng điện trong miệng, chậm rãi trả lời: “Đã đọc.”
Cậu ra khỏi phòng tắm, ngồi xổm bên tủ quần áo và mở cửa tủ.
Một cái tủ lạnh màu trắng nằm trong góc tủ. Khi Giang Lệ trở về Trung Quốc, định dọn dẹp và khử trùng phòng của cậu, nhưng cậu không cho Giang Lệ vào.
Bàn chải đánh răng điện kêu vo vo, Giang Hoài thầm nghĩ... Sau khi thi đại học xong, có thể vứt cái tủ lạnh này đi. Trong hơn nửa năm, cậu chỉ sử dụng một mi li lít, giữa hai tuần khi Bạc Tiệm ra nước ngoài.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu sẽ không cần thuốc ức chế nữa.
Giang Hoài quay lại súc miệng rửa mặt.
Khoảng mười hai giờ, cậu nghe thấy một tiếng động lớn.
Giống như ai đó đang đạp mạnh vào cánh cửa.
Sau đó, có một tiếng động lớn khác.
Rầm rầm rầm, cửa và cửa sổ dường như chấn động, giống như là phá cửa, hoặc là đạp cửa, chuông cửa vang lên hỗn loạn, xèo xèo, reng reng reng. Giang Hoài loáng thoáng nghe thấy một giọng đàn ông: “Mở cửa, đồ đĩ thoã, mở cửa!”
Cậu mở cửa phòng ngủ, chấn động càng ngày càng lớn.
Giọng của người đàn ông cũng rõ ràng hơn: “Mở cửa ra! Giang Lệ, con mẹ mày dám trả thù ông à? Mở cửa ra!”
Giang Hoài đã nhìn thấy Giang Lệ ở bên ngoài.
Ở cửa ra vào có ánh đèn mờ ảo, Giang Lệ vẫn đang mặc đồ ngủ, bà còn chưa kịp chải tóc, tay ôm chặt điện thoại, sắc mặt tái nhợt.
“Con cũng bị đánh thức à?” Giang Lệ nói: “Là Nghiêm Tùng, Nghiêm Tùng đang ở bên ngoài... Ông ta không có bản lĩnh đâu, đừng sợ, không sao, không sao...”
Nhưng Giang Hoài không cảm thấy sợ hãi.
Người sợ chính là Giang Lệ.
Cũng giống như mấy năm trước, cậu không cảm thấy sợ hãi khi Giang Lệ bị tên lưu manh Omega quấy rầy đến tận cửa.
Giọng cậu đanh lại: “Có muốn mở cửa không?”
“Không, đừng mở.” Giang Lệ nghiến răng, nhưng ngón tay vẫn run rẩy: “Giờ mẹ sẽ gọi cảnh sát, con có số điện thoại của bảo vệ không, cùng nhau gọi đi. Con đừng mở cửa cho ông ta, mẹ sẽ báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến… Nghiêm Tùng đang nổi điên gì vậy chứ?”
Trong khoảng thời gian này, Nghiêm Tùng chưa từng tới tìm bà, bà còn tưởng rằng Nghiêm Tùng đã từ bỏ rồi chứ!
Nghiêm Tùng ở bên ngoài vẫn đập cửa, sợ báo cảnh sát sẽ ầm ĩ nên Giang Lệ đi vào bếp.
Giang Hoài cụp mắt xuống, đứng vài giây, đi tới chỗ hành lang ở cửa ra vào.
Nghiêm Tùng say khướt đứng ngoài cửa, râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù, không còn dáng vẻ oai phong khi đi đến cổng trường trung học số 2 tìm người nữa.
Ông ta chụp vào khoảng không, chụp trúng khung cửa, đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó nhìn kỹ người mở cửa cho mình, chỉ vào mặt Giang Hoài: “Mẹ mày đâu, mẹ mày không về nước à? Bảo bà ta lăn ra đây, ai cho thằng nhãi con mày ra mở cửa hả?”
Giang Hoài cụp mắt xuống suy nghĩ, khuôn mặt chìm vào một bóng đen nặng nề.
Cậu hỏi: “Ông tìm bà ấy có chuyện gì à?”
“Có chuyện gì sao?” Nghiêm Tùng nhếch miệng cười nhạt, nồng nặc mùi rượu: “Sao mày không hỏi mẹ mày xem bà ta đã làm chuyện tốt gì! Ông đây đã nói rồi, tái hôn với ông mày đi, sớm muộn gì vinh hoa phú quý của tập đoàn Trung Thành cũng sẽ nằm trong tay tao và bà ta! Nhưng bà ta thì sao?”
Ông ta lắc đầu, chỉ vào Giang Hoài mắng: “Không biết đối nhân xử thế, hai tụi mày đều là đồ đê tiện! Trả lại tiền cho ông mày đi! Ông đây đã khổ cực làm chó ở Trung Thành hơn hai mươi năm, tất cả đều thua trong tay con mẹ mày rồi! Đồ chó!”
Mẹ kiếp, không biết đồ chó nào đã tố cáo với ông già của bà vợ Beta đã chết của Nghiêm Tùng là ông ta định đợi Chu Lỗi về hưu thì sẽ đón Giang Hoài về nhà, ngay cả chi tiết về số cổ phần ông ta có được từ số tiền mà ông ta tham nhũng từ Trung Thành trong suốt bao năm qua cũng được gửi cho Chu Lỗi.
Ngày hôm sau, Chu Lỗi đã phế chức phó tổng giám đốc và quyên góp toàn bộ tiền nhà, xe hơi đứng tên ông ta... Không ký hợp đồng, Chu Lỗi sẽ tống thẳng ông ta vào tù!
Bây giờ Nghiêm Tùng chẳng còn gì trong tay, đứa con trai Beta duy nhất cũng không thèm nhận ông ta... Ông ta càng nghĩ càng cho rằng ngoài Giang Lệ, còn có thể là ai nữa chứ?
Từ đê tiện chưa kịp thốt ra khỏi miệng của Nghiêm Tùng thì đầu của ông ta đã nghe vù vù, trời đất quay cuồng, gáy đập mạnh xuống sàn nhà bằng bằng đá cẩm thạch.
Thứ hai, Giang Hoài không đến trường.
Vệ Hoà Bình gọi điện và gửi tin nhắn, nhưng cậu ta không liên lạc được với Giang Hoài.
Nhưng dường như lão Lâm đã biết điều gì đó, nói rằng Giang Hoài xin nghỉ vài ngày, tạm thời sẽ không đến lớp.
Vệ Hoà Bình chỉ có thể hỏi chủ tịch.
Buổi sáng, có vẻ như chủ tịch cũng không biết gì, nhưng đến chiều thì chủ tịch cũng xin nghỉ.
Vệ Hoà Bình suy nghĩ miên man: Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến chủ tịch à?
Giang Hoài và chủ tịch có gì mà phải xin nghỉ phép cùng nhau?
Cậu bỗng giật thót… không phải là sanh non đó chứ?
Xa cách sáu năm, thăm lại chốn cũ.
Giang Hoài lại đến đến đồn cảnh sát nửa ngày nữa.
Nghiêm Tùng đến quấy rối nhà Giang Hoài, vốn dĩ ông ta sẽ bị tạm giam, nào ngờ lại bị Giang Hoài đánh vỡ đầu, phải đưa thẳng đến bệnh viện.
Giang Hoài không sao, nhưng Giang Lệ vô cùng sợ hãi, đột ngột yêu cầu Giang Hoài nghỉ học ba ngày để cậu ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng tại đồn cảnh sát, Giang Hoài cũng đã tìm ra lý do tại sao Nghiêm Tùng lại nổi điên vào lúc nửa đêm... Lúc đầu cậu còn tưởng là Giang Lệ làm, nhưng kỳ lạ, cậu hỏi Giang Lệ, nhưng bà lại nói mình không làm, bà làm việc ở nước ngoài, làm sao có thể biết được những gì Nghiêm Tùng đã làm.
Giang Hoài nghĩ thầm, không phải con, cũng không phải mẹ, chẳng lẽ là trời phạt ư?
Sau khi từ đồn cảnh sát trở về, Giang Hoài đã ngủ đến bốn giờ chiều.
Đang mơ màng, cậu lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Giang Hoài lập tức tỉnh dậy, nhưng lần này, chỉ có tiếng chuông cửa, vang lên hai lần rồi không ấn nữa.
Chủ tịch Giang đã về à?
Cậu lê dép đi ra mở cửa.
Trước cửa là Bạc Tiệm.
Giang Hoài sửng sốt: “Sao anh lại ở đây? Tan học rồi à?”
Bạc Tiệm không trả lời, cậu nhìn Giang Hoài từ trái qua phải bằng ánh mắt nghiêm túc, sau đó kéo cánh tay cậu lên nhìn nhìn... Giang Hoài không biết Bạc Tiệm đang nhìn cái gì, nhưng sau khi nhìn xong, cậu hôn lên mặt Giang Hoài: “Vẫn chưa tan học, muốn gặp em.”
Giang Hoài nghĩ rằng có thể Bạc Tiệm đến thăm cậu vì nghĩ cậu bị ốm.
Cậu giả vờ ho khan hai tiếng, liếc nhìn hai bàn tay không của chủ tịch Bạc: “Anh không mang theo giỏ trái cây à?”
“Hả?”
Giang Hoài: “Em bệnh nặng như vậy, sốt ba mươi chín độ chín, anh lại tới tay không, bộ không thấy xấu hổ à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]