Thử hỏi, trong hoàn cảnh nào, hai người không liên quan gì đến nhau, chẳng hạn như bạn học cấp ba và bạn học tiểu học của bạn, xuất hiện cùng một lúc ở cùng một nơi?
Giang Hoài cảm thấy được hôm nay có lẽ cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, mắt to trừng mắt nhỏ với chủ nhiệm giáo dục đạo đức.
Chủ nhiệm giáo dục đạo đức thấy Giang Hoài không những không đứng dậy mà còn nhìn mình chằm chằm, tức giận đến mức suýt nữa cong lưng: "Còn không đứng dậy! Em thoải mái nhỉ!"
Lưu Sướng sợ tới mức giật mình, thầm nghĩ: Mẹ nó, nghe lời Giang Hoài nói quả thực không có kết cục tốt, nhanh chóng đẩy bả vai Giang Hoài, nhỏ giọng nói: "Cậu đứng dậy đi!"
Giang Hoài vừa đứng dậy, Lưu Sướng đã nhanh chóng đẩy ghế chủ nhiệm về vị trí cũ, Giang Hoài uống một hớp nước còn sót lại trong cốc giấy, bóp lại rồi ném vào thùng rác.
Hai người đứng thẳng, một trái, một phải.
Phía sau chủ nhiệm là Bạc Tiệm và Tần Dư Hạc, một trái một phải.
Giang Hoài vẻ mặt vi diệu, liếc mắt nhìn Bạc Tiệm, sau đó nhìn về phía Tần Dư Hạc... Bấy giờ mới có ngày mấy đâu, không phải Lão Tần nói giữa tháng mười hai mới bay sao?
Nếu là trường học được nghỉ sớm, tại sao Tần Dư Hạc lại đến trường học của bọn họ làm gì?
Vừa mới đến trường học của bọn họ... sao Tần Dư Hạc lại vào Văn phòng Giáo dục Đạo đức?
Cậu liếc nhìn Tần Dư Hạc kỹ hơn, phát hiện Tần Dư Hạc đang nhìn mình chằm chằm. Cậu nhìn sang, Tần Dư Hạc nhếch môi, dùng miệng gọi cậu một tiếng "Giang Hoài".
Khi Giang Hoài đang nhìn Tần Dư Hạc, Bạc Tiệm đang nhìn Giang Hoài.
Giang Hoài đã cảm nhận được.
Không biết vì lý do nào, da đầu cậu trở nên tê dại, nhìn Bạc Tiệm.
Chủ tịch Bạc cong khóe môi với cậu. Bấy giờ Giang Hoài mới nhìn thấy khóe miệng Bạc Tiệm không biết sao lại hơi nứt ra, vẫn còn đang chảy máu.
Lần trước khi lão Tần về nước là kỳ nghỉ hè, Giang Hoài đã nhiều lần nghĩ đến việc chờ lão Tần về nước sẽ làm gì với cậu ta, chẳng hạn như ăn uống, rèn luyện... Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp lại ở Văn phòng Giáo dục Đạo đức.
Hai học sinh đánh nhau vừa rồi còn chưa xử lý xong, giờ lại thêm hai người nữa, chủ nhiệm giáo dục đạo đức bực bội vung tay với Giang Hoài, Lưu Sướng: "Cho hai em tự giải quyết mâu thuẫn, hai em trái lại giải quyết rất ổn thỏa nhỉ, còn bóp vai nữa chứ... Tiếp tục về đứng, chờ giáo viên chủ nhiệm của các em lại đây dẫn các em đi."
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy Bạc Tiệm, thở dài một hơi, sau đó quay đầu nhìn Tần Dư Hạc, không khỏi nhíu mày: "Em tên gì, học ở lớp nào?" Nếu đã từng gặp học sinh này, ông ta sẽ có ấn tượng. Nhưng ông ta không nhớ rõ khối này có em nào như vậy.
Chủ nhiệm hỏi: "Em học lớp Mười Một sao?"
Tần Dư Hạc hơi nhướng mi, nhìn về phía Giang Hoài, lại nói với chủ nhiệm: "Thưa thầy, em không học ở trường này."
Chủ nhiệm:"?"
Tần Dư Hạc đưa tay đặt ở sau gáy, các đốt ngón tay vang lên hai tiếng. Cậu ta thản nhiên nói: "Em từ bên ngoài trường học đi vào. Nghe nói trong trường học của các thầy có một tên ngốc, nên đến đây đánh cậu ta một trận."
"Tên ngốc" trong miệng Tần Dư Hạc hiển nhiên là ám chỉ Bạc Tiệm.
Tố chất bản thân của Bạc Tiệm rất tốt, chưa từng bị đánh giá.
Tần Dư Hạc không nói là quen biết Giang Hoài, chỉ dừng một chút, nghĩ tới những gì Bạc Tiệm nói trước khi vào cửa, mới đồng ý: "Đây là lần đầu tiên em gặp tên ngốc này."
Chủ nhiệm:"?"
Chủ nhiệm bị chọc tức mà bật cười: "Lần đầu tiên gặp mặt đã đánh nhau? Còn nói không quen nhau?"
Bạn học này không phải coi Bạc Tiệm là kẻ ngốc, mà là coi ông ta là kẻ ngốc đúng không?
“Không phải đánh nhau.” Tần Dư Hạc liếm răng liếc mắt nhìn Giang Hoài lần nữa: “Biết, chưa từng gặp, quan hệ bạn trên mạng.”
Chủ nhiệm:"…"
Sắc mặt của chủ nhiệm chỉ có thể dùng "trên bờ vực của bùng nổ" để miêu tả.
Học sinh Bạc Tiệm này nói không nói được, mắng cũng không mắng được, ông ta chỉ có thể bắt chẹt học sinh kia.
Lưu Sướng thu mình lại, lui đếm cạnh cây cảnh trong góc của Văn phòng Giáo dục Đạo đức.
Một bộ phim ba người, cậu ta không nên có tên.
Chủ nhiệm hít một hơi thật sâu: "Tôi không quan tâm các em quen nhau như thế nào, nhưng trường học không phải chỗ muốn là có thể vào. Em nói em không phải chúng ta là học sinh của trường Trung học Số 2 chúng tôi. Đầu tiên, em nói em vào Trung học Số 2 như thế nào đi đã?"
Tần Dư Hạc trèo vào qua hàng rào sắt ở cửa sau phía Tây. Cậu ta đã từng đến trường Giang Hoài, nhớ ra trước đây có một bức tường cũ không cao. Bây giờ đã đổi thành hàng rào sắt, nhưng Tần Dư Hạc chạy hay nhảy giỏi, Alpha nhẹ như én, trường học dựng hàng rào hơn ba thước cũng không thành vấn đề.
Trừ khi nhà trường chuyển hàng rào sang lưới điện cao thế.
Tần Dư Hạc: "Em là..."
Giang Hoài đột nhiên nói: "Em cho cậu ta mượn thẻ trường để cho cậu ta vào. Em biết cậu ta."
Chủ nhiệm sửng sốt, không phản ứng lại: "Tại sao lại liên quan đến em?"
“Cậu ta là bạn của em.” Giang Hoài nói.
Bạc Tiệm mỉm cười, trên nét mặt mang theo sự u ám khó phân biệt: "Cũng là bạn của em."
Khi Giang Hoài rời Văn phòng Giáo dục Đạo đức, tiết thứ tư vẫn chưa kết thúc.
Lưu Sướng chuồn đi sớm hơn cậu, khi thấy mình từ mâu thuẫn chính xuống mâu thuẫn phụ, cậu ta lập tức chớp lấy thời cơ, trốn khỏi Văn phòng Giáo dục Đạo đức.
Chuyện này thật là quá đáng... Cậu ta đánh nhau, phải đứng trong Văn phòng Giáo dục Đạo đức cả buổi sáng. Nếu không phải Lưu Sướng không thể chịu đựng được nữa, cậu ta sẽ còn phải tiếp tục đứng. Bạc Tiệm đánh nhau, mặc dù theo cách nói của chủ tịch Bạc, chỉ là "bạn bè đùa chút thôi", nhưng nói hai câu đã được thả ra rồi.
Đãi ngộ khác biệt.
Không ngờ thành tích học tập tốt như thế lại còn đặc quyền giai cấp ở trường học?
Giang Hoài đẩy cửa rời khỏi Văn phòng Giáo dục Đạo đức. Còn chưa tan học, tòa nhà phía Đông im ắng, tĩnh lặng.
Hành lang không được sưởi ấm, vừa đi ra ngoài sẽ có một luồng gió lạnh tràn vào.
Cậu kéo khóa áo khoác lên trên và đi về phía trước. Bạc Tiệm ở bên tay phải, Tần Dư Hạc ở bên trái, Giang Hoài yên lặng tiến lên hai bước, sải bước lớn, đi ra khỏi vị trí giữa hai người.
Nhưng ngay khi vừa dứt người ra, tay phải của cậu đã bị giữ lại.
Giang Hoài đột ngột quay đầu sang phải và rụt tay lại.
Bạc Tiệm không nhanh không chậm mà nắm chặt tay Giang Hoài, luồn ngón tay vào.
Một lúc lâu sau, Giang Hoài khàn giọng nói: "Mẹ nó các cậu đang bắt giữ tội phạm đào tẩu sao? Buông ra."
Bạc Tiệm không thả. Tần Dư Hạc kéo cổ tay áo Giang Hoài, một lúc lâu sau, cậu ta mới thả tay ra, đút tay lại vào túi. “Buổi trưa tan học có rảnh không?” Tần Dư Hạc không cười, trầm mặc nhìn Giang Hoài: “Không phải nói chờ tôi trở lại sẽ mời tôi ăn cơm sao?"
Bạc Tiệm siết chặt tay Giang Hoài.
Giang Hoài không nhúc nhích: "Được... Tôi còn khoảng mười phút nữa sẽ tan học."
Cậu dừng một chút rồi nói: "Cậu về trước đi, tan học tôi sẽ tìm cậu ở cổng trường."
Tần Dư Hạc nhìn Giang Hoài, nhất thời không lên tiếng. Một lúc lâu sau, cậu nhìn xuống bàn tay của Giang Hoài đang bị Bạc Tiệm nắm chặt.
Cậu ta kéo áo khoác lên, mặt không chút cảm xúc: "Được, tôi đi trước."
Tần Dư Hạc đi xuống lầu.
Tiếng bước chân trầm thấp ngày càng xa.
Giang Hoài liếc nhìn chủ tịch Bạc: "Anh có thể thả tay ra chưa?"
Bạc Tiệm rũ mắt xuống: "Không thả."
"..."
Bạc Tiệm nói: "Buổi trưa anh cũng phải đi ăn với các cậu."
Giang Hoài vô tình rút tay ra, Bạc Tiệm muốn kéo cậu, cậu vỗ vào mu bàn tay của chủ tịch Bạc: "Không được."
Bạc Tiệm biết rằng Giang Hoài sẽ không đồng ý, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc buộc Giang Hoài phải đồng ý. Cậu cười và hỏi: "Tại sao không?"
Giang Hoài lười biếng mà thuận miệng nói: “Tần Dư Hạc dễ hầu hạ hơn anh nhiều.” Cậu đang nói đến chuyện ăn uống, lão Tần khá dễ nói chuyện. Cậu dẫn Tần Dư Hạc đi ăn ở một quán ven đường, Tần Dư Hạc cũng không có ý kiến gì. Không giống chủ tịch Bạc, như tiên nữ hạ phàm, không vương sương khói, cái này không ăn cái kia không ăn, cùng một chuyện mà ép đến nỗi xuất tinh.
Giang Hoài đột nhiên nhớ tới chuyện mình đã làm ở nhà Bạc Tiệm sau bữa ăn tối thứ sáu tuần trước, lỗ tai như muốn bốc hỏa. Cậu ngả người ra sau, vẻ mặt tức giận: "Anh bị thần kinh à? Hầu hạ cái rắm?"
Bạc Tiệm hơi nghiêng đầu, kề tai nói nhỏ với Giang Hoài: "Dù sao anh cũng chỉ từng hầu hạ em."
Vốn dĩ đang trong khoảng thời gian đánh dấu, Giang Hoài cảm thấy những suy nghĩ lộn xộn trong đầu không thể dừng lại được. Cậu nhìn thoáng qua vết thương nơi khóe miệng của Bạc Tiệm, cứng ngắc chuyển chủ đề: "Miệng còn đau không?"
"Đau."
Giang Hoài: "..."
“Vậy em cùng anh đến phòng y tế nhé?” Giang Hoài hỏi.
"Đừng đi phòng y tế, xoa cồn đau lắm."
"..."
Bạc Tiệm nheo mắt lại, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên khóe môi: "Em thổi cho anh là ổn."
"Reng reng reng..."
Chuông tan học của tiết học thứ tư vừa vang lên.
Góc cầu thang vắng tanh.
Các ngón tay trong túi của Giang Hoài giật giật, ở bụng các ngón tay chảy mồ hôi. Ở góc cầu thang, cậu nhanh chóng, như chuồn chuồn chuồn lướt nước, hôn lên khóe miệng bị nứt của Bạc Tiệm trong tiếng chuông tan học.
Cậu quay đầu bước xuống lầu: "Đồ ấu trĩ."
Khóe môi của Bạc Tiệm cong lên theo.
Giang Hoài cúi đầu đi về phía trước: "Hai người các anh đánh nhau à?"
"Ừm."
Bạc Tiệm và Tần Dư Hạc có thể đánh nhau, loại chuyện này còn đáng kinh ngạc hơn cả việc Tần Dư Hạc đột ngột xuất hiện ở trường và bị chủ nhiệm giáo dục đạo đức bắt giữ. Chưa kể chủ tịch Bạc từng nói “học sinh tốt không đánh nhau”, Bạc Tiệm và Tần Dư Hạc chưa từng gặp mặt, hai người này sao có thể đánh nhau được?
Giang Hoài dừng lại, quay đầu lại: "Hai người đánh nhau như thế nào?"
Bạc Tiệm nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: "Nhìn nhau chướng mắt."
Giang Hoài: "..."
Tần Dư Hạc luôn không thích Bạc Tiệm, cậu biết điều đó. Lão Tần đã nhiều lần cảnh cáo cậu với tư cách là một người bạn cách mạng, đừng vì một con chó Alpha mà phá hủy nghiệp lớn cả đời của kẻ mạnh.
Giang Hoài nhớ tới lúc đó cậu đã nói với lão Tần rằng hắn không liên quan rắm gì đến Bạc Tiệm.
Là cậu không tự mình hiểu lấy.
Giang Hoài im lặng một hồi, nói với vẻ không quá tin tưởng: "Đánh nhau không tốt, sau này đừng đánh nữa."
Bạc Tiệm liếc nhìn cậu.
Bản thân Giang Hoài cũng cảm thấy mình nói những lời như vậy thật là nhảm nhí. Chính cậu cũng vừa ra khỏi Văn phòng Giáo dục Đạo đức vì đánh nhau. Cậu im lặng một lúc rồi nói: "Vậy thì em đi trước."
Bạc Tiệm không nói, nắm tóc Giang Hoài.
Giang Hoài vô tình hất ra: "Tạm biệt."
Tần Dư Hạc đang đợi Giang Hoài ở cửa sau của trường học.
Vừa tan học, cổng trường đã chật cứng người. Tháng mười hai, cây cối ảm đạm, bầu trời một màu sương mù trắng lạnh. Tần Dư Hạc cũng là kiểu người nổi bật và dễ thu hút sự chú ý.
Giang Hoài đút tay vào túi, đi qua: "Gọi Vệ Hòa Bình đến cùng..."
Tần Dư Hạc đột nhiên duỗi tay ra, ôm vai Giang Hoài, đè cậu lại, thật lâu sau mới lên tiếng, giọng nói nảy sinh ác độc: "Mẹ kiếp, ông đây vừa xuống máy bay đã tìm cậu đầu tiên, gửi hai tin nhắn WeChat cho cậu mà cả buổi sáng cậu không trả lời??"
Tần Dư Hạc cao gần 1m9, thịt chắc nịch, đè lên vai Giang Hoài suýt chút nữa khiến cậu quỳ xuống: "Má, cậu buông tôi ra..."
Tần Dư Hạc lần này không buông tha, đè chặt vai Giang Hoài, hỏi: "Gửi WeChat không trả lời, gọi điện thoại không nhận. Giang Hoài, cậu thay lòng đổi dạ rồi sao?"
Vừa trở về nước, Tần Dư Hạc lại lên cơn thần kinh gì thế này?
Giang Hoài đẩy cậu ta ra, nhíu mày: "Cậu có bệnh? Tôi là mẹ cậu à?"
Tần Dư Hạc nhìn cậu, chóp mũi đông lạnh đến đỏ bừng. Giang Hoài đột nhiên nhớ tới cậu ta đã đứng ở cổng trường hồi lâu, nhíu mày: "Trời lạnh không, buổi trưa ăn ở đâu, tôi gọi taxi."
Tần Dư Hạc sờ sờ mũi, đáy mắt có chút đỏ lên vì gió lạnh. "Thế nào cũng được, cậu quyết định đi, khách sạn của tôi gần trường học của cậu."
Giang Hoài ngẩng đầu: "Cậu không về nhà?"
Tần Dư Hạc: "Tôi xin phép về, không dám nói cho bố mẹ biết."
Giang Hoài: "..."
“Trâu bò.” Cậu nhận xét.
Tần Dư Hạc lại kề vai sát cánh với Giang Hoài, ôm lấy vai Giang Hoài nói: "Hay là tôi ở nhà cậu? Không có tiền nữa, không có khả năng ở khách sạn."
Giang Hoài liếc cậu ta một cái, lại đẩy Tần Dư Hạc ra: "Gọi ba đi, tôi cho cậu tiền, không cần trả lại."
Tần Dư Hạc: "..."
Tần Dư Hạc quay mặt đi.
Tần Dư Hạc thích ăn cay nên Giang Hoài định quán lẩu Ba Thục cách trường Trung học Số 2 vài km.
Xe taxi đi tới, Tần Dư Hạc ngồi ghế phụ, Giang Hoài vào ghế sau.
Tần Dư Hạc cúi đầu nhìn xuống mũi giày.
Giang Hoài không nói nhiều, nếu cậu ta không nói chuyện thì Giang Hoài sẽ không nói gì.
“Một lát nữa ăn xong rồi, cậu và tôi về khách sạn một chuyến.” Cậu ta quay đầu lại nói: “Năm nay quà sinh nhật tặng cậu tôi đặt ở khách sạn rồi.”
Giang Hoài ở phía sau "ồ" một tiếng.
Cửa kính ô tô mờ sương, ngón tay lạnh buốt.
Kỳ thật Tần Dư Hạc không muốn nói cái này, điều cậu ta muốn nói ở cổng trường cũng không phải tại sao không trả lời tin nhắn của cậu ta. Tần Dư Hạc sững sờ nhìn về phía cửa sổ xe.
Năm nay là năm thứ mười một cậu ta và Giang Hoài quen nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]