Bốn mùa của Nam Lý rất mơ hồ, hai mùa thu, đông khiến cơ thể người ta cảm thấy khó chịu. Nhưng mùa thu năm nay rất đặc biệt, rất trong trẻo…, sau mấy trận mưa, thời tiết lạnh theo ngày, hầu hết hoa cỏ trong phủ gieo trồng đều không chịu nổi ẩm ướt lạnh lẽo, sớm đã héo tàn, khô vàng, khiến mùa thu này cũng trở nên tiêu điều.
Lại một ngày mưa nữa, tiếng mưa tí ta tí tách, rất nhỏ, nhưng từ sáng tới tối mớitạnh.
Tiểu Bộ không biết hưng phấn từ đâu, mạo hiểm vừa sớm đã chạy trong mưa tới phong ấp xem Lưu Nhị huấn luyện đại ưng, đến giờ vẫn chưa về; chỉ còn một người trong phủ, cho tôi tớ lui xuống, đem một tấm ghế dài ra sân, không e dè trời lạnh, một mình nằm ngửa trên ghế, ngẩng đầu nhìn trời sao.
Sau mưa bầu trời đêm như được tắm mát, một dải ngân hà treo tận phía chân trời, rực rỡ mà mỹ lệ. Đáng tiếc, lại không tìm thấy ngôi sao đó của nàng…chàng là yêu tinh hạ thế, đến nay chàng đi rồi, hẳn là đã trở về trời. Nếu thật sự là như vậy, ngôi sao nào là chàng.
Thừa Hợp không tìm thấy, dường như đã mất đi búp bê âu yếm, đôi mắt đỏ hoe.
Từ phía xa bỗng xuất hiện một tiếng ho khan, một thân hình thấp bé, hơi còng đi tới, chủ nhân của Sơn khê tú, lão thái bà Mộc Ân.
Sơn Khê man không coi trọng lễ nghi, cũng không thể hàn huyên gì, Mộc Ân lập tức đi tới bên cạnh nàng, nói thẳng:
- Ta nghe nói, Tống Dương chết rồi.
Nhâm Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781960/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.