Hôm sau, hai người tách ra ngủ… chia giường không chia phòng, mỗi người rải một tấm thảm, tuy nhiên lều của Sa dân quá nhỏ, hai tấm thảm cách nhau không đến một sải tay, Tạ Tư Trạc ngủ khi vui thì thường xoay người, lăn vào lòng Tống Dương, Tống Dương lại có cơ hội giở trò một phen, Tạ Tư Trạc cũng mặc hắn, có khi còn chủ động đưa đôi môi ướt át chạm vào hôn hắn, nhưng thực sự khi động tình, nàng sẽ lại lật người lăn về.
Bộ dạng của Tạ Tư Trạc bây giờ, khiến Tống Dương không hiểu gì: chủ nghĩa hình thức…Hắn không nghĩ tới chủ nghĩa là cái gì, nhưng cảm thấy từ này rất thích hợp với Tạ Tư Trạc nàng.
Hàng ngày ngủ như vậy, làm náo loạn như vậy, Tạ Tư Trạc không biết mệt mỏi, Tống Dương bị nàng ép tâm viên ý mã, nàng lại ép bản thân thở hổn hển, nhưng bước cuối cùng từ đầu tới cuối cũng không có gì tiến triển, nàng cố gắng giữ chắc. Tống Dương không hiểu nguyên do, nhưng chí ít có thể hiểu được nàng có khổ tâm, chút vất vả đó, chịu một chút, đợi trí nhớ hồi phục sẽ nói.
Trong thời gian này, dấu hiệu khôi phục rõ ràng hơn, Tống Dương hàng đêm đều nằm mơ.
Tống Dương đương nhiên hiểu, cảnh trong mơ đều không phải là ảo tưởng, mà là những hồi ức ẩn giấu trong não hắn, sau khi hắn tỉnh lại cũng thường nhớ lại chút ít..bản thân còn là một thằng nhóc, bị một người già gầy như cây trúc đuổi đi ngâm rượu thuốc, đau đến nhe răng há miệng; trong một căn phòng kín,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781958/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.