Hành trình như cũ, đám Tống Dương tiếp tục đuổi theo sứ đoàn nước mình.
Cuối hạ đầu thu, chính là lúc cây xanh nước mát, là lúc thảo nguyên đẹp nhất trong một năm, thời gian này xuyên qua Khuyển Nhung, phong cảnh đẹp của thảo nguyên đều bày ra trước mắt.
Khuyển Nhung cũng là một nước lớn trong Trung Thổ, nhưng phong tình khác nhiều so với Hán cảnh, cây cỏ trải dài, mục đàn, mục dân đều đã được biết trước, không đáng lấy làm lạ, nhưng điều thật sự khiến đám Tống Dương kinh ngạc chính là thành ấp của Khuyển Nhung.
Ngoại trừ mấy nơi đặc biệt quan trọng tất yếu phải là thành cao lũy dày, các thành quách còn lại, cho dù là đại thành nổi danh trong nội bộ Khuyển Nhung thì khi nhìn vào đều không có hình dạng của thành trì… Tường vây quanh thành thấp tè, thậm chí cũng không thể xem là "tường", nhiều nhất chỉ có thể xem là lũy làng, kỵ binh có thuật cưỡi ngựa khá một chút là đã có thể phóng qua. Về phần trong thành, cũng không có lầu vũ phồn hoa như Yến hay Nam Lý mà chỉ toàn nhà đất, trong đó còn kèm thêm không ít lều trại.
Đám người Tống Dương không ngừng ngạc nhiên, Hữu thừa tướng giải thích cho mọi người:
- Bản chất đất đai và núi non nơi thảo nguyên rất khác Hán cảnh, khó có thể luyện gạch, lại thiếu nguyên liệu đá, điều kiện như thế nếu không xây thành như thế này không lẽ lại mua gạch ở Đại Yến à?
Tề Thượng cười hăc hắc nói:
- Thì ra là vậy, cho dù bọn chúng có chịu bỏ tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781922/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.