Lúc mới bắt đầu, La Quan hoặc lắc đầu hoặc vung tay, hiển nhiên những việc vặt này đều không phải, đến khi Tống Dương nói đến việc khi ở Yến Tử Bình, Vưu thái y cho hắn lựa chọn một trong hai thanh bảo đao, vẻ mặt của đại tông sư rõ ràng chú ý hơn nhiều:
- Lúc đó, Vưu thái y đã nói gì,ngài có thể nhớ được bao nhiêu, toàn bộ đều phải nói rõ ràng.
Cam lâm vi quân, long tước vi phách, kiếm vi thuận, vi thừa thiên, đao cầu nghịch, cầu nhâm tính… Dù người nói đã đi xa nhưng lời vẫn văng vẳng bên tai, những lời lão đầu tử từng nói ngày trước, Tống Dương vẫn nhớ, không đến mức không sót một chữ nhưng thuật lại đại ý cũng không hề có sai biệt.
Sau khi nói xong, Tống Dương bỗng nhiên cười, lúc Vưu thái y thấy hắn chọn long tước liền vui vẻ lạ thường vì lão đầu tử cầm không nổi thanh đao kia, mỗi lần nhớ đến việc này, Tống Dương đều không kìm nổi mà bật cười.
La Quan không chú ý đến vẻ mặt của Tống Dương, tĩnh tâm suy tư một lát, thở ra một hơi:
- Giảng giải về đao của Vưu thái y đã là tổng cương công pháp của ngài… Chính là nó rồi.
Tống Dương cũng thu hồi tâm tư, không còn thấy vẻ mặt tươi cười nữa mà thay bằng ý cung kính, khiêm tốn thỉnh giáo:
- Xin ngài chỉ điểm cho.
Không dài dòng thêm nửa chữ, La Quan trực tiếp mở miệng:
- Đao là phách đạo, trong đó cao nhất là long tước, thứ ngài tu luyện chính là phách đạo.
Nói xong như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781921/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.