Bên ngoài thế lửa tuy lớn, nhưng còn chưa tới mức không thể trốn, chỉ cần có thể lao ra hậu điện, có thể còn hy vọng sống.
Tống Dương sớm vận sức chờ phát động, há nàng dễ dàng bỏ chạy, long tước xông lên nhằm thẳng ni cô gian tà!
Một trốn, một cản, chia làm hai hướng, mục tiêu đều nhằm vào cửa sổ, Thanh Mộc thân nhẹ như chim yến, nhún nhảy bay lên như khói; Tống Dương lại như ác thú bị đè nén mười năm, hung mãnh như sấm sét; Thanh Mộc đến trước nửa bước, nhưng thế trường đao của Tống Dương hung mãnh, trong lòng hoàn toàn nắm chắc, Thanh Mộc nếu cố tình xông ra cửa sổ, nhiều nhất cũng chỉ có thể chạy đi nửa người.
Hướng cửa sổ chạy trốn vô vọng, Thanh Mộc lại xoay mình, lần thứ hai nửa đường chuyển hướng, rồi đột nhiên nhằm thẳng phía trước…Nàng không thể rơi vào quần đấu, một Tống Dương đã ứng phó không nổi, giờ lại thêm hòa thượng đẹp trai, nàng tuyệt không có phần thắng, không được lựa chọn, chỉ có thể mong nóc nhà đừng quá rắn chắc, ngăn cản không cho nàng vọt lên trời.
Long tước thế tấn công uy mãnh có thừa, nhưng độ linh hoạt hơi kém, Tống Dương chuyển hướng không kịp, lập tức không nghĩ ngợi, trong tiếng rống lớn long tước rời tay lao đi, nhằm đuổi theo Thanh Mộc. Lần đầu tiên trong cuộc đời, long tước rời tay cầu mong đả thương địch thủ, kẻ giả mạo này quá quan trọng, bất kể thế nào cũng không thể để nàng chạy trốn.
Trường đao phá không, tựa như gió lửa, như sao băng, Thanh Mộc hốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoat-sac-sinh-kieu/3781856/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.