Chương trước
Chương sau
Cửa sau của khu bơi lội đi ra ngoài, là một mảnh đất trống vứt thiết bị hư hỏng không hoạt động. Khi Vũ Văn oành một tiếng phá mở cửa sau xông ra, lại kinh ngạc trông thấy Austin đang ngồi trên an mã (ngựa gỗ tay quay, một dụng cụ thể thao) chỉ còn lại ba chân, đang nhìn mình cười mỉm.
"Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi tên vương bát đản này!" Trong mắt Vũ Văn dấy lên một đoàn lửa giận, mạnh ưỡn thương hướng mặt Austin đâm tới!
Mắt thấy trường thương kia sẽ xâu não mà ra, nhưng Austin vẫn như cũ mỉm cười không né không tránh, trong lòng Vũ Văn nao nao, tốc độ của trường thương trên tay liền thoáng chậm lại, nhưng mũi thương vẫn thẳng tắp hướng giữa hai mắt Austin đâm tới!
Đột nhiên "Vù" một tiếng, bên tai vang lên tiếng đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ, ngay sau đó, một thanh loan đao dài mảnh từ dưới hướng lên, mạnh mẽ chém trên cán thương, cư nhiên đem trường thương của Vũ Văn đột ngột chặn lại trên cao! Hư linh thương thế đi hung mãnh, tuy rằng bị loan đao chặn lại, lưỡi thương vẫn đem một nhúm tóc trên trán Austin tước xuống.
Khi Vũ Văn thấy rõ là ai giải cứu Austin, thần sắc trên mặt hắn trở nên cực kỳ kinh ngạc. Người cầm loan đao trong tay, rõ ràng là Bách Diệp đuổi theo sát phía sau Vũ Văn! Rồi nhìn sang thanh loan đao trong tay hắn tản ra một cỗ hơi thở huyết tinh, phần chuôi đao rõ ràng được khảm một viên ngọc bích cực đại, đây hiển nhiên chính là trường đao Shamshir trong tay Tùy Lăng giết người vô số, sau đó chẳng biết đi đâu.
Đoạn tóc màu nâu rơi xuống trên chiếc mũi cao thẳng của Austin, chỉ thấy hắn không chút hoang mang giơ tay lên, cực kỳ tùy ý đem tóc vụng trên mặt phủi xuống, sau đó mở miệng nói "Tôi đương nhiên biết tôi đang làm cái gì, tôi chỉ là muốn biết rõ người dẫn đường Hoàng Tuyền trong truyền thuyết, có thật sự lợi hại như vậy hay không?"
Đứng trước người Austin Bách Diệp bắt đầu cảm giác được sức lực trên trường đao nắm trong tay bắt đầu suy giảm, Vũ Văn chậm rãi đem hư linh thương thu về, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn quét nhìn trên người Bách Diệp.
"Nếu ta đoán không sai, Tùy Lăng chính là do hai người các ngươi sát hại đúng không?" Vũ Văn tận lực làm tâm tình phẫn nộ của mình trở về trạng thái bình tĩnh, khẩu khí nói chuyện không còn chứa sắc thái tình cảm nào nữa.
"Không phải hai người chúng tôi, chẳng qua chỉ mình hắn!" Austin nhẹ nhàng từ trên an mã nhảy xuống, lấy đầu ngón tay chọt chọt khuôn mặt Bách Diệp. (so kute XD)
Sắc mặt Bách Diệp xanh mét tựa hồ đang tận lực khắc chế chính mình, hắn dùng lực cắn cắn môi, đột nhiên quay đầu lớn tiếng gầm lên với Austin: "Tôi không phải đã nói không cho phép cậu chạm vào Phương Hân sao?"
Austin không cho là đúng nhún vai, đột nhiên biến sắc, nhấn từng chữ: "Bách Diệp Thân Hoành, đừng quên chúng ta là công thủ đồng minh!"
Đối thoại của hai người khiến trong lòng Vũ Văn càng gia tăng thêm nhiều nghi vấn, giữa hai người kia, đến tột cùng là quan hệ như thế nào?
"Mục đích các ngươi liên tục giết người, chính là vì đoạt được những tà binh này sao?" Vũ Văn nhìn chằm chằm Bách Diệp vẫn đang nắm chặt trường đao Shamshir.
Bách Diệp giương mắt nhìn Vũ Văn, thần tình có chút phức tạp, hắn ngừng lại một chút, mới nói với Vũ Văn: "Thầy Vũ Văn, tôi vốn không hy vọng thầy cuốn vào chuyện này, nếu giữa chúng ta vẫn chỉ là quan hệ thầy trò, tôi còn có thể hướng người lãnh giáo rất nhiều vấn đề tôi cảm thấy hứng thú. . . . . ."
"Đủ rồi! Ta không mong một tên giết người không chớp mắt trở thành học trò của ta!" Vũ Văn chém đinh chặt sắt đánh gảy thanh âm của Bách Diệp, nhưng y trầm ngâm một lát, lại đổi thanh âm ôn hòa khuyên nhủ nói:" Kềm giữ tà binh, sẽ chỉ làm tâm tính các ngươi trở nên ngày càng cổ quái, nó sẽ cám dỗ các ngươi không ngừng giết người để thỏa mãn khát vọng của nó đối với máu tươi, các ngươi tội gì phải đoạt lấy tà binh chứ? Thật không biết là các ngươi đã khống chế tà binh, hay là tà binh đã khống chế các ngươi? Chi bằng giao cho ta, để ta phong ấn bảo vệ, tránh khỏi nguy hại người vô tội!"
Bách Diệp và Austin nghe xong lời Vũ Văn nói, thần sắc đều trở nên có phần cổ quái, hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi thoáng gật đầu, tựa hồ sau khi dùng ánh mắt trao đổi, bọn họ liền xác định chuyện gì đó. Vũ Văn vẫn luôn thận trọng quan sát hai người, hiển nhiên không bỏ qua những động tác nhỏ này, nhưng suy nghĩ trong lòng hai người, vẫn rất khó đoán.
"Thầy Vũ Văn, nếu Phương Hân hiện tại đã không bị thương tổn gì quá lớn, chúng ta có thể không truy cứu chuyện này nữa không?" Bách Diệp cư nhiên mở miệng vì Austin cầu tình.
"Không truy cứu nữa? Vậy người này giết chết nữ sinh bên ngoài trường và một nam sinh vô tội, cũng có thể không cần truy cứu nữa? Còn có ngươi! Ngươi vì dùng máu nuôi trường đao Shamshir, e rằng trong bóng tối cũng đã giết không ít người nhỉ?" Vũ Văn bắt đầu có chút không nén được cơn giận của mình.
"Vậy ngươi có thể làm gì chứ? Ngay tại nơi này xử lý hai chúng ta?" Austin có chút khinh miệt nhìn Vũ Văn.
Vũ Văn không khỏi sửng sốt, y không muốn thừa nhận cũng không được, một Bách Diệp cầm trường đao Shamshir cũng đã đủ khiến người ta đau đầu, lại thêm một Austin thâm bất khả trắc (thâm sâu không thể lường được) , nếu muốn động thủ, mình quả thật không có một chút phần thắng.
Bách Diệp thở dài một tiếng, nói: "Tùy Lăng thật là tôi giết, nhưng hắn ngày đó làm ra nhiều sự tình như vậy, cũng là trừng phạt đúng tội. Sau đó tôi vẫn chỉ dùng máu trong kho máu của bệnh viện để nuôi trường đao, chưa từng tiếp tục giết người. Về phần Austin. . . . . .Hắn không muốn dùng máu tươi trong kho, tôi cũng vô pháp. Bất quá nghe như lời thầy Vũ Văn nói, tựa hồ đối với tình huống tà binh hút máu thập phần tinh tường, chẳng lẽ. . . . . .Thầy cũng tự có một thanh tà binh?"
Vũ Văn cả kinh, vừa rồi nóng nảy, cư nhiên bất tri bất giác đã tiết lộ chuyện bản thân cũng giữ một thanh tà binh.
"Nhưng thầy Vũ Văn yên tâm, chúng tôi lần này đến đây, chỉ là muốn lấy lại những gì thuộc về chúng tôi, cho nên, còn phải phiền toái thầy làm người môi giới cho chúng tôi" Lời Bách Diệp nói, đúng là càng ngày càng quái dị.
"Người môi giới? Hai người các ngươi đến tột cùng muốn làm những chuyện gì?" Vũ Văn phát giác mục đích nói chuyện đang theo chiều hướng quanh co mà mình không cách nào khống chế.
"Thầy cũng thấy đấy, tôi và Austin đều không phải người cùng quốc gia, sau khi tới trường học mới thành bằng hữu, nhưng hiện tại trong tay hắn có thứ tôi muốn, mà trong tay tôi lại có thứ hắn muốn, nếu trực tiếp trao đổi, sẽ không tiện lắm, một trường học to như vậy, có năng lực làm người trung gian của chúng tôi, còn ai có thể so với người dẫn đường Hoàng Tuyền càng phù hợp hơn đây? Kỳ thật lần trước đêm hôm đến thăm nhà, chính là vì chuyện này!"
"Các ngươi muốn trao đổi. . . . . .Chẳng lẽ là tà binh?" Toàn thân Vũ Văn chấn động.
"Không sai!" Austin đột nhiên giang cánh tay phải ra, rồi đem toàn bộ bàn tay trực tiếp cắm vào trong lồng ngực mình, cực nhanh kéo một cái, cư nhiên từ vị trí trái tim lôi ra một lưỡi đao không chuôi hình chữ thập thật lớn.
Vũ Văn tuy rằng đã sớm biết tà binh và ký chủ là huyết nhục tương liên, giấu trong cơ thể, nhưng lần đầu tiên trông thấy tà bình từ trong cơ thể lấy ra như thế, cho dù không phải cảnh máu tươi văng khắp nơi, vẫn cảm thấy nhìn rất ghê người.
Chợt, Austin lại lần nữa đem tay trái thò ra sau đầu, bất ngờ từ vị trí xương cột sống rút ra một cây trường côn đen nhánh! Trên trường côn sắt mà không phải sắt này rải rác rất nhiều vết sẹo gập ghềnh, tựa hồ từng bị đao chém kiếm mài, đã từng thân kinh bách chiến.
Chẳng lẽ Austin một người có liền hai kiện tà binh? Vũ Văn đang khó hiểu, Austin lại đem một mặt trường côn kia cùng phần đuôi của lưỡi dao chữ thập hợp lại cùng một chỗ, rồi mãnh lực xoay tròn, côn dao tương tiếp, một thanh trường thương thập tự vĩ đại xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ thấy lưỡi thương thon dài kia, không phải mũi nhọn truyền thống, giống kiểu mũi dao của trường đao Nhật Bản hơn, mà hai nhánh dao chữ thập lại tương đối ngắn nhỏ, khiến cả thanh trường thương xem ra có chút quái dị. Austin tùy ý vung vẩy thập tự thương, trong không khí thế nhưng lại ẩn ẩn có tiếng sấm nổ mạnh!
"Tân nguyệt thập tự thương?" Vũ Văn không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi. Từ khi chứng kiến Mạc Phi vẽ ra bức phác họa trên có một người Nhật Bản, Vũ Văn cho tới nay đều tưởng rằng sẽ có một tà binh là đao Nhật bản, không nghĩ tới lại là một thanh thập tự thương chỉ sử dụng nhiều trên chiến trường cổ đại, thảo nào Austin có thể công kích lộ trình xa như vậy, nguyên lai hắn vốn là sử dụng binh khí dài.
Bách Diệp lắc đầu, nói: "Đó tuyệt không phải Tân Nguyệt Thập Tự Thương. Tương truyền thế kỷ 14, Nhật Bản thời Nại Lương (Nara) Hozoin Kakuzenbo In'ei từng ở trong vườn bên cạnh ao trông thấy bóng của trăng lưỡi liềm, do đó giác ngộ, chế tạo Tân Nguyệt Thập Tự Thương, còn gọi là Liêm Thương. Về sau In'ei lại tự mình nghĩ ra thương thuật phát dương quang đại (phát triển mở rộng sự nghiệp một cách sáng lạng) , sáng lập Hozoin Ryu thương thuật danh dương thiên hạ, liên tục lưu truyền đến bây giờ. Nhưng thanh thập tự thương này, tôi từng lấy mẫu gửi sang Nhật Bản tiến hành dựa vào chất đồng vị xác định niên đại, thời gian rèn cư nhiên so với Tân Nguyệt Thập Tự Thương trong truyền thuyết sớm hơn khoảng chừng 800 năm. . . . . ."
"Sớm 800 năm? Chẳng phải là đúc vào thời Đường của Trung Quốc sao?" Vũ Văn kinh hãi hỏi.
Bách Diệp khe khẽ thở dài, nói: "Tôi vốn tưởng rằng thập tự thương là báu vật chỉ Nhật Bản mới có, nhưng so với tư liệu lịch sử ghi chép thời điểm của Trung Quốc đã xuất hiện sớm hơn, tuy rằng từ chữ khắc trên thương mà nhìn, thương này vẫn đúc ở Nhật Bản, hãy nhìn tạo hình chuôi của thanh thập tự thương này, cùng thập tự thương truyền thống Nhật Bản có bất đồng, loáng thoáng là từ Trường Song Qua (Tiêu: thương này hình như phổ biến thời Tần, đầu có 2 lưỡi gắn cùng phía song song) của Trung Quốc cổ đại biến dạng mà ra, Nhật Bản năm đó chịu ảnh hưởng của Trung Quốc, thật sự rất sâu sắc.
"Ý của ngươi là. . . . . .Trường thương Austin sử dụng, là binh khí cổ của Nhật Bản các ngươi, mà loan đao Shamshir ngươi sử dụng, lại là cổ binh của quốc gia Austin, cho nên các ngươi cần trao đổi tà binh? Nhưng loan đao Shamshir này rõ ràng là của Ba Tư cổ. . . . . ." Nói đến đây, Vũ Văn đột nhiên toàn thân kịch liệt chấn động, tầm mắt chậm rãi chuyển tới trên mặt Austin.
"Thì ra. . . . . .Ngươi không phải người Hy Lạp. . . . . ." Vũ Văn đưa tay nhu nhu hai mắt mình, "Ngươi là người Iran! Người Iran lớn lên ở Italy!"
Austin hết sức nghiêm túc nhìn Vũ Văn, chấp nhận lời Vũ Văn nói.
"Ôi. . . . . .Người châu Âu các ngươi tướng mạo đánh lừa ta, chính mình cũng quên mất người Ả Rập cũng không phải kẻ đầu tiên thống trị Ba Tư cổ, ta thật là ngu ngốc, vài lần trông thấy chuông vàng của ngươi, nhưng vẫn không thể đoán ra thân phận ngươi. . . . . ."
Austin hơi cúi đầu, nói: "Thân phận ti tiện, bất vi nhân đạo (không đáng làm người) ."
"Ở Ba Tư cổ 'Bất Tịnh Nhân' (người không sạch sẽ) của Zarathrusta giáo, là chức nghiệp được người tôn kính, tại sao lại nói ti tiện?" Vũ Văn thần tình nghiêm nghị nhìn hai thanh niên nước ngoài trước mặt.
Austin vừa nghe Vũ Văn nói như thế, cũng có chút khiếp sợ, bản thân trở thành Bất Tịnh Nhân không muốn người biết nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người ngoài nói Bất Tịnh Nhân là chức nghiệp được người tôn kính, hắn không khỏi khôi phục vài phần kính nể với Vũ Văn.
Zarathrusta giáo, lấy tên theo tên của nhà tiên tri cổ Ba Tư, trong cổ thư Trung Quốc ghi chép, lại có một cái tên khác, đó chính là "Bái Hỏa giáo". Trong tập tục mai táng của Zarathrusta giáo, đều tuân theo thiên táng "Vứt xác ở núi hoang" , mà chịu trách nhiệm đem thi thể nâng lên đỉnh núi, người chuyên làm nghi thức mai táng, được gọi là "Bất Tịnh Nhân". Sở dĩ có danh hiệu như vậy, bởi vì Bất Tịnh Nhân tiếp xúc nhiều với thi ma ô nhiễm, cũng sẽ đồng dạng bị ô nhiễm nghiêm trọng, cho nên bọn họ không thể ở lại trong thành, chỉ có thể ở ngoài thành dựng khu nhà nhỏ cư trú, nếu quả thật có chuyện quan trọng cần phải vào thành, thì nhất định phải mang theo chuông vàng, sau khi vào thành tự rung chuông để phân biệt, nhắc nhở người thường tránh xa mình.
Mặc dù trong cổ thư Trung Quốc ghi chép khi nhắc tới Bất Tịnh Nhân luôn dùng ngữ khí khinh thường trước sau như một, còn từng nhắc tới, khi cử hành nghi thức chung, Bất Tịnh Nhân thường có xu hướng không được mời tham dự, hay khi tín đồ thu hoạch hoa màu, cũng sẽ không nhờ bọn họ hỗ trợ, bởi vì khi tay bọn họ chạm đến cây trồng đều sẽ héo rũ, tựa hồ đem bọn họ trở thành người hạ đẳng chuyên làm công việc dơ bẩn thấp hèn. Nhưng giới pháp thuật của Vũ Văn lại đối với nhận thức này càng sâu thêm một tầng, trong tín ngưỡng của Zarathrusta giáo, Bất Tịnh là từ ngữ có ý nghĩa tôn giáo, bọn họ vì tính chất công tác mà bị ô nhiễm, lại liên tục cùng thi ma tà ác chiến đấu, nên được người tôn kính, chức nghiệp có ý nghĩa cao thượng vẻ vang. Từ góc độ này mà nói, Bất Tịnh Nhân trái lại cùng người dẫn đường Hoàng Tuyền có chút tương tự.
Vũ Văn nhìn thấy Austin trên người mang theo chuông vàng, đã từng có nhiều hoài nghi, nhưng Austin vốn có gương mặt của người da trắng Châu Âu, làm thế nào cũng không cùng người Ả Rập liên hệ cùng được, mà Vũ Văn cũng trước sau đều cho rằng đa số người Iran là người Ả Rập, quấy nhiễu nhận thức rằng người Iran chính là người Ba Tư nên sai lầm, không ngờ tới Austin là hậu duệ của người Ba Tư cổ.
"Nguyên lai Austin đúng là Bất Tịnh Nhân trong truyền thuyết Ba Tư. . . . . . Bách Diệp Thân Hoành, lai lịch của ngươi chỉ sợ cũng không đơn giản nhỉ?" Nếu ba người đã gặp mặt ngả bài, Vũ Văn sẽ dứt khoát đem căn nguyên của hai người nước ngoài này thăm dò đầy đủ.
Bách Diệp vẫn giữ bộ dáng đứng đắn kia, nói: "Thầy Vũ Văn tâm như gương sáng, lai lịch của Bách Diệp có lẽ cũng không thể gạt được thầy."
"Lúc ta cùng Tùy Lăng tranh đấu, ngươi từng dùng Thức Thần đứng ngoài quan sát, dường như là trong giới Âm Dương Sư, nhưng vừa rồi khi ngươi cứu Phương Hân niệm 9 chữ chân ngôn của Mật Giáo Chân Ngôn Tông, hơn nữa ngươi từng nói qua với Phương Hân rằng quê quán ngươi ở Cao Dã Sơn, nói đến có phải nhân vật kiệt xuất của thế hệ tuổi trẻ trong chùa Kim Cương Phong Tự (chùa Kongobuji) ở Cao Dã Sơn, ta thật đúng là không biết ngươi có địa vị gì đây." Vũ Văn nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
"Thầy minh xét, tôi thật đến từ Cao Dã Sơn, kế thừa Chân Ngôn Tông, Âm Dương Đạo chẳng qua tôi nhất thời cao hứng, tu luyện chơi thôi." Bách Diệp không ngờ Vũ Văn đối với lai lịch của hắn đã đoán được gần tám chín phần.
"Tu luyện chơi? Hừ! Trong biến hóa Thức Thần, biến gỗ biến đá biến thú đều dễ dàng, khó khăn nhất là biến người, Thức Thần của ngươi biến hóa ra cô gái và nhân vật thật không có gì khác biệt, Âm Dương Sư bình thường dường như chưa có tu vi như ngươi nha?"
Bách Diệp ngượng ngùng cười, cũng không tiếp tục đáp lời, Vũ Văn biết Bách Diệp sẽ không thành thật khai báo, cũng lười nghiên cứu kỹ.
"Mục đích của hai người các ngươi vào đại học S, chính là để mang đi binh khí cổ của quốc gia các ngươi?" Trong khẩu khí của Vũ Văn hơi có chút hoài nghi.
Bách Diệp và Austin lại lần nữa trao đổi ánh mắt, sau đó không hẹn mà cùng nói: "Đúng vậy!" Trong lòng Vũ Văn biết việc này tuyệt không đơn giản như thế, nhưng hiện nay tại cục diện này, y dường như không có nhiều lựa chọn. "Được rồi, lại nói tiếp, những tà vật gì đó đúng là của quốc gia các ngươi, ta cũng không có quyền mạnh mẽ bức bách các ngươi để lại tà binh, nếu cần ta đến làm người trung gian trao đổi tà binh cho các ngươi, vậy tùy các ngươi định thời gian địa điểm đi, chỉ hy vọng các ngươi sau khi cầm được thứ mình cần có thể nhanh chóng rời khỏi Trung Quốc!"
Vũ Văn lời còn chưa dứt, đã có người đẩy cửa sau của khu bơi lội, Bách Diệp và Austin lập tức cảnh giác đem tà binh giấu vào trong cơ thể, động tác của bọn họ vô cùng cấp tốc, ngay cả Vũ Văn cũng không thấy rõ đao thương dài như vậy làm thế nào cùng huyết nhục cơ thể người dung hợp một chỗ.
Người tới cư nhiên là Ôn Nhã, nàng đột nhiên trông thấy ngoài cửa có ba người, cũng lắp bắp kinh hãi. "Thầy Vũ Văn. . . . . .Các người. . . . . .Ở đây làm gì?"
"Tình hình hiện tại của Phương Hân thế nào?" Khi Vũ Văn hỏi, phát giác Bách Diệp cũng dựng lỗ tai lên, hết sức quan tâm đáp án của Ôn Nhã.
"Hẳn là không có vấn đề gì nữa, xe cấp cứu 120 vừa đưa nàng đi, lãnh đạo nhà trường hy vọng nàng có thể làm chút kiểm tra toàn diện."
"Vậy. . . . . .Trận đấu còn tiếp tục không?"
"Làm sao tiếp tục a? Trận đấu hạng mục bơi lội toàn bộ hủy bỏ, trên trời mạc danh kỳ diệu rơi xuống một cái đèn treo, ai còn dám xuống nước hả? Chờ sau khi công nhân đem dàn thép trên trần kiểm tra sửa chữa rồi tính sau, đáng thương cho tôi đây một huấn luyện viên bơi lội, cũng tạm thời thất nghiệp." Ôn Nhã muốn nói đùa một chút cho thoải mái, nhưng Vũ Văn lại xụ mặt, một điểm cũng cười không nổi.
"Thầy Vũ Văn, chúng tôi đi trước, để lần sau khi lên lớp, chúng ta sẽ bàn lại nhé." Thấy có người ngoài ở đây, Bách Diệp và Austin cũng không muốn tiếp tục ở lại.
Vũ Văn gật đầu, rồi lại giơ tay lên, chỉ chỉ hai mắt mình, lại chỉ chỉ Austin. Austin biết động tác tay của Vũ Văn ý nói y sẽ theo dõi mình có tiếp tục giết người hay không, nhịn không được thoáng cười lạnh, xoay người cùng Bách Diệp rời đi.
"Thầy Vũ Văn, thầy ở đây còn có việc gì sao?" Ôn Nhã thấy sắc mặt Vũ Văn khó coi, liền đứng trước mặt y hỏi.
Vũ Văn tựa vào trên an mã châm cho mình một điếu thuốc, sau đó lắc đầu.
"Nếu không có việc gì, chúng ta cùng đi ra nhé?" Ôn Nhã đưa tay thật cẩn thận kéo ống tay áo của Vũ Văn, tựa hồ sợ Vũ Văn sẽ tức giận, lần nữa giãy khỏi tay nàng.
Bắt đầu từ khi Vũ Văn vô pháp ngăn cản Austin gây bất lợi cho Phương Hân, y vẫn luôn đắm chìm trong cảm giác thất bại, cho tới bây giờ, cũng như cũ có chút tâm thần không yên, hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của Ôn Nhã.
Bất Tịnh Nhân và Âm Dương Sư. . . . . .Đồng thời đối mặt hai vị dị nhân mang trên người tuyệt kỹ lại cầm trong tay tà binh, Vũ Văn bắt đầu cảm thấy bản thân khuyết thiếu lòng tin đối kháng cùng họ, tuy rằng lần sau giao thủ có thể mang theo Huyền Cương, nhưng Vũ Văn vẫn không có gì nắm chắc.
"Thầy Vũ Văn, anh đã tận lực rồi, đừng ủ rũ như vậy nữa được không? Lúc ấy tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng, anh là người đầu tiên phát hiện ra nguy hiểm, rồi phóng lao ngăn cản đèn treo rơi xuống, tuy rằng cây lao không đánh trúng đèn treo, nhưng đây không phải là lỗi của anh a, huống chi hiện tại Phương Hân đã không có chuyện gì, đừng tự trách mình nữa nhé?" Ôn Nhã đột nhiên ôn nhu an ủi Vũ Văn.
Vũ Văn kinh ngạc liếc mắt nhìn Ôn Nhã, lúc này mới chợt nhớ tới, Ôn Nhã là người có thể trông thấy hư linh thương. Chẳng qua nàng không biết, phiền não hiện nay của Vũ Văn đến tột cùng là cái gì. Y nhịn không được thoáng cười khổ, nói: "Cám ơn sự quan tâm của cô, tôi không sao."
"Lần trước ăn cơm anh ăn mới phân nữa đã bỏ chạy, hôm nay tôi giúp anh vào khu bơi lội, anh dù sao cũng nên cảm tạ tôi chút nha, mời tôi ăn bữa cơm nhé?" Ôn Nhã bắt đầu được voi đòi tiên.
"Tôi. . . . . .Tôi còn phải chờ Đường Khảo. . . . . ." Vũ Văn lại bắt đầu viện cớ.
"Đường Khảo đã đi theo xe cứu thương đến bệnh viện rồi, hắn sẽ không cần anh chờ!" Ôn Nhã giảo hoạt cười.
Vũ Văn bị Ôn Nhã nói cho á khẩu không trả lời được, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Ôn Nhã quả thật giúp hắn một đại ân, đành miễn cưỡng đáp ứng mời Ôn Nhã đi ăn.
Tuy rằng Vũ Văn đã đáp ứng đãi khách, nhưng một chút cũng không dự định biểu diễn phong độ quý phái của y, cư nhiên lấy cớ trên người không mang theo bao nhiêu tiền, đem Ôn Nhã tùy tiện đến tiệm cơm nhỏ một nhà ruồi bọ bay loạn ven đường. Bất quá Ôn Nhã cũng không thèm để ý, hiền lành gọi vài món đơn giản thường ngày, dường như không phải vì ăn mà đến.
Vũ Văn đã quyết định chủ ý không cùng Ôn Nhã nói nhiều lời, liền gọi vài bình rượu xái, rượu thịt đến cứ một ly tiếp một ly mà uống, rắp tâm muốn bày ra một bộ dáng bợm rượu thối nát dọa sợ Ôn Nhã bỏ chạy. Nhưng Ôn Nhã căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, hơn nữa tửu lượng của nàng rất tốt, dĩ nhiên cũng muốn một ly rượu, cùng Vũ Văn trái một ly phải một ly bắt đầu uống, trên mặt đất rất nhanh nổi lên một đống vỏ chai. . . . . .
Chẳng biết bởi tâm tình không tốt hay nguyên nhân gì khác, Vũ Văn không ngờ làm giả hóa thật, khi cầm lên bình rượu xái thứ 12, y thật sự say.
"Cô. . . . . .Ôn Nhã. . . . . .Nếu không có việc gì. . . . . .Cô hãy về trước đi. . . . .Lát nữa nếu tôi phun bậy ra, sẽ không để ý đến quần áo xinh đẹp của cô đâu. . . . . ." Nụ cười của Vũ Văn bắt đầu có chút ngây dại.
"Muốn phun thì phun đi, không sao, đến quán nhỏ ven đường này uống rượu, không đến mưu cầu thống khoái nha." Ôn Nhã tuy rằng cũng uống không ít, nhưng vẫn rất thanh tỉnh, cũng không bị cồn ảnh hưởng.
"Tôi biết. . . . . .Cô đang nghĩ gì. . . . . .Đối với cô. . . . . ." Vũ Văn mơ hồ không rõ nói chuyện, ngửa cổ rót xuống ngụm rượu cuối cùng, đột nhiên phịch một cái ghé vào trên bàn, vô luận Ôn Nhã lay hắn thế nào, cũng không tỉnh lại.
Ngày thường bọn học sinh tụm năm tụm ba đến quán cơm nhỏ uống rượu, chuyện uống nhiều quá sẽ đá bàn đánh nhau bà chủ cũng thấy nhiều rồi, nhưng hôm nay hai nam nữ trẻ tuổi này bộ dạng cực kỳ xuất sắc, thấy thế nào cũng giống thành phần tri thức, không đến quán cà phê quán bar hẹn hò, cư nhiên vào trong quán cơm nhỏ này uống liền một mạch, bà chủ không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ quái.
Ôn Nhã thấy Vũ Văn thế nào cũng bất tỉnh rồi, đành phải từ bỏ nỗ lực, hướng bà chủ xin một chén trà nóng, nhìn Vũ Văn ngủ mê mệt, như có điều suy nghĩ mà uống.
Rèm cửa quán cơm nhỏ đột nhiên bị người xốc lên, một cô bé ốm yếu tái nhợt bước vào trong. Hiện tại tuy rằng trời thu đã có chút mát mẻ, nhưng ban đêm cũng chỉ cần mặc một bộ áo khoác, nhưng cô gái kia lại như quấn bông tuyết tiến vào, khiến người cảm giác thập phần băng lãnh, các thực khách trong phòng nhìn nàng, cũng không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Ôn Nhã giương mắt nhìn nhìn người mới vào kia, thấy là một cô bé không quen biết, lại tiếp tục cúi đầu. Nhưng cô bé kia trực tiếp đi đến bên cạnh bàn của nàng, thò tay phải đẩy đẩy Vũ Văn Thụ Học.
"Cô làm gì vậy hả?" Ôn Nhã nhịn không được có chút tức giận, cho dù nữ sinh này quen biết Vũ Văn, làm như vậy cũng quá đường đột rồi nha?
"Tôi còn phải hỏi cô làm gì đây? Cô là ai hả? Vũ Văn ca ca sao lại say thành thế này?" Cô bé gầy yếu đột nhiên bạo xuất cao âm, khiến các thực khách trong phòng giật nảy mình.
"Tôi là ai? Haha. . . . . ." Ôn Nhã thoáng cười lạnh, "Vũ Văn có thể yên tâm say ngã trước mặt tôi, cô nói tôi là ai a?"
"Không có khả năng!" Cô bé hung hăng trừng mắt liếc Ôn Nhã, muốn đem Vũ Văn say khước nâng lên, nhưng Vũ Văn thân hơn 1m8, mặc dù có chút gầy, nhưng thể trọng quả thật không tính là nhẹ, nhìn thân hình ốm yếu của cô bé kia, một trận gió thổi qua có thể lung lay, làm sao di chuyển được Vũ Văn?
"Đừng lăn qua lăn lại y nữa, cô yên tâm đi, lát nữa nếu y còn chưa tỉnh, tôi đương nhiên sẽ dìu y trở về." Ôn Nhã vững vàng lãnh tĩnh uống trà nóng trong tay, không hề nhìn cô bé kia.
Cô bé kia chính là tiểu sư muội Mạc Phi của Vũ Văn, nàng thấy mình quả thật đỡ không nổi Vũ Văn, liền lấy điện thoại di động ra muốn gọi Đinh Lam tới, nhưng Đinh Lam chẳng biết đã chạy đi đâu, cư nhiên ngoài vùng phủ sóng. Mạc Phi vừa tức vừa giận, la to với Ôn Nhã: "Cô đừng nằm mơ nữa, Vũ Văn ca ca trong lòng đã có người, vĩnh viễn sẽ không có vị trí của cô!" Nói xong, nàng oán hận giậm chân, xoay người rời khỏi tiệm cơm.
Lông mày dài mảnh của Ôn Nhã nhảy dựng, lời Mạc Phi trước khi bỏ đi nói với nàng khiến trong lòng nàng âm ỉ đau xót.
"Hửm? Xảy ra chuyện gì? Ai ở đây la lối?" Vũ Văn đang gục xuống bàn cư nhiên mở mắt, nhưng rất nhanh tiếp tục nhắm mắt lại.
"Không có gì, đi thôi, tôi đỡ anh về." Ôn Nhã thân là huấn luyện viên đội bơi, thể trạng hiển nhiên so với Mạc Phi tốt hơn nhiều, hơn nữa vóc dáng nàng cao gầy, dìu Vũ Văn ra tiệm cơm cũng không cần quá cố sức, chẳng qua dọc theo đường đi trở về này, phàm là gặp phải giáo viên nào quen Ôn Nhã, đều không hẹn mà cùng ném tới ánh mắt kinh ngạc, nếu đó là vị thầy giáo, càng muốn dùng ánh mắt hung hăng đâm Vũ Văn hai cái.
Đi đến dưới lầu ký túc xá giáo viên, Ôn Nhã trước đỡ Vũ Văn đến tòa nhà số 7, nhưng nàng ngẩng đầu nhìn phòng ký túc xá ở lầu chót kia của Vũ Văn, suy nghĩ kỹ một hồi, vẫn từ bỏ, người có kinh nghiệm đều biết, đỡ kẻ say lên lầu, là khó khăn nhất.
Ký túc xá số 1 Ôn Nhã đang ở tầng 2, nàng liền đỡ Vũ Văn vào nhà mình. Vũ Văn vừa vào nhà, liền gục trên giường lớn mềm mại của Ôn Nhã, hoàn toàn không chú ý tới chiếc giường này cùng tấm phản gỗ cứng ngắc của mình có gì bất đồng.
Ôn Nhã đứng thẳng bên giường thở dốc, dìu một đại nam nhân đi xa như vậy, đây chính là chuyện Ôn Nhã chưa từng làm, mà khi nàng thấy khuôn mặt anh tuấn thon gầy kia của Vũ Văn, trong lòng vẫn không khỏi mềm nhũn, trực giác của nữ nhân nói cho nàng, nam nhân này nhìn như vô cùng kiên cường, nhưng nội tâm sớm đã thiên sang bách khổng (Tiêu: nghìn vết lở loét trăm lỗ hổng, theo như từ điển chỉ dịch là 'vỡ nát' nhưng mình cho rằng chỉ với 2 từ này thì ko đủ với những gì Vũ Văn phải chịu >__<) . . . . . .
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Ôn Nhã chợt nghĩ tới câu nói của Mạc Phi trước khi đi, cô bé kỳ quái kia, dường như cùng Vũ Văn quan hệ khá thân thiết, lời nàng nói, có thật không?
Ôn Nhã nghĩ nghĩ, liền thò tay lục lọi trên người Vũ Văn, cuối cùng từ trong túi quần của Vũ Văn lấy ra một bóp da đã rất mòn.
Trước khi mở bóp da ra, Ôn Nhã không khỏi có chút sợ hãi, sợ hãi thật sự sẽ ở trong bóp da, trông thấy ảnh chụp của một cô gái thiên kiều bá mị khác, nhưng sau khi nàng ngừng thở mở bóp da ra, lại hoàn toàn thất vọng, bên trong trừ bỏ hơn hai trăm đồng rải rác ra, cũng không có ảnh chụp gì.
Ôn Nhã chưa từ bỏ ý định, dưới đèn bàn đem toàn bộ tiền trong bóp da lấy ra, cẩn thận kiểm tra hết thảy lớp ghép, cuối cùng, nàng ở giữa hai lớp ghép tìm ra hai vé xem phim.
Vé xem phim đã rất cũ kỹ, thời gian đóng dấu trên mặt cũng đã trở nên mờ nhạt, bất quá tỉ mỉ nhìn một chút, vẫn có thể thấy được, đây là hai vé xem phim từ hai năm trước. Trên mệnh giá viết rõ, đây là một rạp chiếu phim tên Điện Ảnh Thành Phố Tân Thế Kỷ bán ra. Nhưng trong thành phố này của Ôn Nhã, không hề có nơi nào tên Điện Ảnh Thành Phố Tân Thế Kỷ. Ôn Nhã mở máy tính lên, ở trên mạng tìm "Điện Ảnh Thành Phố Tân Thế Kỷ", khi có kết quả lại khiến nàng cảm thấy mờ mịt, nơi gọi là Điện Ảnh Thành Phố Tân Thế Kỷ tựa hồ ở rất nhiều vùng trên toàn quốc đều có. . . . . .
Hai vé xem phim này, đến tột cùng là cố ý cẩn thận cất giữ trong bóp sao? Hay chỉ trong lúc vô tình sau khi bỏ vào rồi quên lấy ra? Ôn Nhã dưới ánh đèn bàn đem vé xem phim lật đi lật lại quan sát cả buổi, mới đem vé và tiền chiếu theo nguyên trạng trả về trong bóp da, lại nhét vào trong túi quần của Vũ Văn.
Vũ Văn vẫn như cũ ngủ say bất tỉnh, Ôn Nhã sau khi đắp cho y một cái chăn bông, tự mình cũng bọc thảm lông ngủ thẳng trên ghế salon, hoảng hốt cảm thấy vừa rồi uống rượu giờ mới nổi lên tác dụng, ý thức bắt đầu có chút mê man, chỉ chốc lát sau, liền chìm vào mộng đẹp.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, Ôn Nhã đang ngủ đến mơ mơ màng màng, bên tai đột nhiên truyền đến một trận tiếng động kịch liệt, tựa hồ có thứ gì đó bị đập nát. Nàng nhu nhu đôi mắt, ngồi dậy, khi tầm mắt của nàng vừa thích ứng với hắc ám trong phòng, một bóng người mạnh hướng nàng đánh tới, Ôn Nhã hét lên một tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn một thanh trường thương đâm tới, nháy mắt xuyên qua ngực mình, mà người cầm thương kia, cư nhiên là Vũ Văn hai mắt huyết hồng!
________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.