Vầng triều dương từ đường chân trời nhô lên, mang theo một cỗ nhuệ khí chọc thủng sương mù bao phủ thành phố, dương quang ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ bể nát, chiếu vào trên mọi người, Vũ Văn không khỏi giơ tay lên, ngăn lại tia sáng chói mắt.
Lưu Thiên Minh thấy Cố Thanh vẫn đứng ở nơi Tống Xảo Trĩ biến mất, khóc đến lê hoa đái vũ, tâm có chút không đành lòng, đi ra phía trước đưa khăn tay cho cô, trấn an nói: "Đừng quá thương tâm, chị gái cô tuy rằng mệnh khổ, may mà đã rửa được nỗi oan, hai nam nhân hại cô ấy cũng đều bị trừng phạt báo ứng rồi."
"Hiện tại không phải thời điểm nói việc này." Vẻ mặt Vũ Văn vẫn chưa buông lỏng, "Cố Thanh, còn nhớ rõ Bồ Viễn trước khi chết nói câu sau cùng không, Đỗ Thính Đào tham ô tiền vốn công trình căn cứ xác thực không hề ở chỗ hắn, có một người khác lấy thứ này áp chế Đỗ Thính Đào, từ nơi hắn cầm đi một ngàn vạn."
"Việc này rất quan trọng sao? Có quan hệ gì với chúng ta?" Lưu Thiên Minh khó hiểu hỏi.
"Tôi chung quy cảm thấy phía sau chúng ta, có một người đang ẩn núp." Vũ Văn theo thói quen lại gãi gãi đầu, nhưng chỉ đụng đến mũ giáp cứng rắn, "Đỗ Thính Đào cũng không phải cao nhân Đạo gia trợ giúp chúng ta, hắn chỉ không biết từ chỗ nào học được chút tu thân thổ nạp căn bản của Đạo gia, muốn mượn cách này để chống cự lại ác mộng mỗi đêm, nói cách khác, vị cao nhân Đạo gia kia từ đầu đến cuối chưa hề lộ diện, nhưng hắn vì sao lại muốn trốn tránh chúng ta chứ?"
Lưu Thiên Minh cũng nhíu mày, nói: "Ý của cậu là. . . . . .Hắn có bí mật của riêng mình không thể cho ai biết, hay là. . . . . .Hắn chính là người trốn ở phía sau bắt chẹt Đỗ Thính Đào?"
"Tôi không biết việc này có liên hệ hay không, chỉ cảm thấy rất kỳ quái, mặt khác, chẳng biết Cố Thanh cô có chú ý tới không, trong cao ốc Đằng Long lần lượt xuất hiện ma thú thượng cổ, giống như có liên hệ với việc Long Vương phục sinh, hơn nữa. . . . . .Chúng nó mỗi lần xuất hiện, tựa hồ đều ở xung quanh cô!"
Cố Thanh đang dùng khăn tay lau nước mắt lại bị câu nói của Vũ Văn dọa sợ: "Không thể nào? Cùng tôi có quan hệ gì chứ?"
"Hồn Độn và Tạc Xỉ lúc đầu xuất hiện đều là trong phòng làm việc của cô, mà Khiết Dư cũng là xuất hiện trong xe cô!" Vũ Văn cực kỳ nghiêm túc nói.
"Chẳng lẽ mục tiêu công kích của những quái vật này kỳ thật đều là Cố Thanh?" Lưu Thiên Minh cũng bị suy luận của Vũ Văn làm cho hoảng sợ.
"Không phải không có khả năng này. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, Vũ Văn đột nhiên ah một tiếng, Cố Thanh và Lưu Thiên Minh theo tầm mắt Vũ Văn nhìn lại, nhất thời mục trừng khẩu ngốc.
Chẳng biết khi nào, Hồn Độn cư nhiên biết mất không thấy tăm hơi!
Một con vật vĩ đại như vậy, làm sao có thể không có động tĩnh gì dưới mí mắt ba người biến mất chứ? Cho dù ban nãy lực chú ý của mọi người đều tập trung vào Tống Xảo Trĩ, Hồn Độn cũng không có khả năng lặng yên không một tiếng động mà nhảy cửa sổ chạy trốn chứ?
Vũ Văn tâm niệm chợt lóe, thoáng cảnh giác, thoắt cái đem hư linh kim thương của mình kéo ra. Y một mặt nhìn quanh bốn phía, một mặt hướng Cố Thanh nói: "Mau ngẫm lại, trước khi ba con ma thú thượng cổ kia xuất hiện, cô có từng cùng ai tiếp xúc chưa? Người này không phải tới giúp nhóm chúng ta, hắn là đến thu hồi quái vật do mình thả ra!"
Được Vũ Văn nhắc nhở như vậy, trong đầu Cố Thanh lập tức dần hiện ra cảnh tượng liên tiếp, cô càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, cuối cùng chậm rãi phun ra hai chữ: "Trần Từ!"
"Ba. . . . . . Ba. . . . . ." Một thân ảnh ục ịch chậm rãi vỗ tay, từ sau góc tường đi ra, bởi vì ngược sáng, bộ mặt tạm thời vẫn chưa nhìn rõ lắm.
Thương của Vũ Văn vắt ngang, bảo vệ Cố Thanh.
Cố chủ quản thật là vô cùng thông minh." Người nọ lại tiến lên vài bước, rốt cuộc khuôn mặt lộ ra dưới ánh mặt trời, quả nhiên chính là Trần Từ! Nhưng trên mặt của hắn, hoàn toàn không còn vẻ khúm núm nhu nhược thường thấy lúc trước, thủ nhi đại chi (người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác) , phong độ cực kỳ uy nghiêm.
Cố Thanh từ sau bả vai Vũ Văn nhô đầu ra, vừa tức giận lại vừa sợ hãi nói: "Không nghĩ tới thật là anh! Tôi ngày đầu tiên đến cao ốc Đằng Long, sắp xếp văn phòng cho tôi không phải là anh sao? Giá sách giấu diếm Hồn Độn kia nhất định là anh đã sớm sắp đặt! Về sau, tôi hướng anh mượn xe, chiếc Santana màu trắng kia cũng là anh chuẩn bị, không bao lâu sau, Khiết Dư liền hiện thân trên xe của tôi! Tạc Xỉ xuất hiện ngày đó mưa rơi rất to, anh là người cuối cùng vào phòng làm việc của tôi, hơn nữa, anh còn để lại trong phòng làm việc của tôi một cây dù!"
Vũ Văn trầm giọng nói tiếp: "Mượn vật phụ linh. . . . . .Ngươi quả nhiên là thâm tàng bất lộ, ta cũng đã nhìn nhầm ngươi, cư nhiên không phát hiện bên cạnh còn có một vị cao nhân như vậy! Hồn Độn hẳn là đã bị ngươi dùng phù thú thuật khống chế, thu về rồi?"
Trần Từ mỉm cười, cũng không phản bác Vũ Văn.
Vũ Văn lắc đầu, nói: "Cố Thanh và ngươi không thù không oán, ngày đầu tiên vừa đến Đằng Long, ngươi liền trăm phương ngàn kế muốn giết hại cô ấy, đến tột cùng là vì cái gì?"
"Vì cái gì? Ta cùng Cố Thanh từng là cộng sự ở tổng bộ Đằng Long một năm, tính tình của cô ấy ta còn không rõ ràng sao? Đỗ Thính Đào phá chuyện người khác không ai quản, nhưng cô ấy sẽ tra được, ta mới từ trong tay Đỗ Thính Đào bắt được khoản tiền đầu tiên, đang muốn thừa lúc rèn sắt khi còn nóng tiếp tục buộc hắn phun ra thêm chút nữa, nếu Cố Thanh đem nợ cũ xốc lên, ta làm sao còn có cơ hội áp chế Đỗ Thính Đào?"
"Nguyên lai người uy hiếp Đỗ Thính Đào một ngàn vạn, chính là ngươi! Ngươi vì tư lợi cá nhân, cư nhiên nhẫn tâm đến trình độ này!" Lưu Thiên Minh bỗng chốc minh bạch, "Tống Xảo Trĩ gửi cho Bồ Viễn phần chứng cứ kia chính là bị ngươi chặn lại?"
Trần Từ hắc hắc cười lạnh, "Ta cũng không có tiên tri tiên giác như vậy, tổng bộ Đằng Long từng dọn nhà một lần, Tống Xảo Trĩ gửi thư cho Bồ Viễn vẫn viết địa chỉ cũ, bị bưu cục trả về, khi đó Tống Xảo Trĩ đã không còn ở nơi này, tôi liền thay mặt hủy đi bức thư."
"Hừ, ngươi vừa thấy có cơ hội, liền mượn thứ này áp chế Đỗ Thính Đào! Phải không?" Vũ Văn đầy mặt giận dữ, "Cố Thanh chẳng qua có thể gây trở ngại đến đường sinh lợi của ngươi, ngươi liền một lòng muốn diệt trừ cô ấy. Ngươi cũng là người tu hành, sao không biết đạo lý tiền tài là vật ngoài thân, tiền tài đối với ngươi nặng như vậy sao?"
"Tu hành. . . . . .Haha, tu hành sẽ không đổi được tiền bạc thật, sẽ giống như ngươi người mang tuyệt kỹ ngũ hành, cũng phải kiếm tiền để ăn, cầu ta cho ngươi một chức vị. Chớ quên, ngươi vào được công ty Đằng Long, chính là ta làm quan chủ khảo. Đáng tiếc khi đó không nhìn ra lai lịch của ngươi, phá hủy đại sự của ta!" Nói đến đây, mặt Trần Từ đột nhiên lộ ra hung quang, nhìn thẳng vào Vũ Văn.
Vũ Văn và Trần Từ tầm nhìn đối diện, toàn thân lại cảm thấy một trận lạnh thấu xương, một người mập mạp dáng mạo tầm thường, tựa hồ ẩn chứa sức mạnh cường đại không muốn người biết.
Kỳ thật kinh ngạc nhất vẫn là Cố Thanh, so sánh với Trần béo cùng mình năm đó trở thành đồng sự, hiện tại Trần Từ quả thực cách biệt một trời! Cô hoàn toàn không thể tưởng được, cái tên trước mặt cấp trên luôn luôn bày ra vẻ mặt lấy lòng này, lại không chút lưu tình muốn giết hại mình. Vừa nghĩ tới mình từng nhiều lần cùng Trần Từ đơn độc một chỗ nói chuyện, Trần Từ luôn bất động thanh sắc, tự nhiên nói cười, nhưng trong lòng sớm đã đem mình trở thành người phải chết, Cố Thanh chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ dưới chân chạy thẳng lên.
"Ngươi trước sau bày ra Thuần Dương Vây Thú phù và Hỗn Nguyên Thủy Long trận, ta. . . . . .Ta còn tưởng rằng ngươi là vì chúng âm thầm trợ giúp chứ. . . . . ." Cố Thanh run giọng nói.
"Giúp các ngươi? Ta bất quá là không ngờ rằng Hồn Độn sẽ bị Long Vương chiếm được, thoát khỏi khống chế của ta, mới liên tiếp bày ra phù trận, muốn lần nữa thu hồi Hồn Độn về. Ta lúc tuổi còn trẻ tập được phù thú thuật, trèo non lội suối đi khắp Thần Châu (tên cũ của Trung Quốc) , hao phí hơn mười năm ròng rã mới tìm được ba ma thú thượng cổ này, có thể nào dễ dàng buông tha như vậy?"
Nghe Trần Từ nói, Vũ Văn không khỏi có chút động dung, "Ma thú thượng cổ trăm năm cũng không dễ gặp, ngươi cư nhiên chỉ bằng sức lực một người đã tìm được ba con, còn thu hết thảy làm phù thú để mình sử dụng, cũng là chuyện rất không dễ dàng. . . . . .Ngươi nếu sống ở thời loạn, nhất định rất có đất dụng võ, chỉ sợ sẽ phong vương xưng hầu nói không chừng. . . . . ."
"Thời loạn. . . . . ." Trong mắt Trần Từ lại có chút mờ mịt, "Ta hao hết tâm huyết mới tìm được ba con ma thú thượng cổ, cũng không thể thay đổi vận mệnh hèn mọn của ta! Ta vẫn chỉ có thể ở đây làm tiểu quản lý nực cười, cả ngày đi theo mông mấy lão tổng, vì vài đồng tiền lương kia nịnh nọt, a dua bợ đỡ! Ở thời đại này, phù thú thuật tựa như kỹ năng giết rồng đều là thứ vô dụng!" Nói xong lời cuối cùng, trở nên Trần Từ có chút kích động.
"Ngươi hy vọng thay đổi vận mệnh, nên muốn dựa vào sức mạnh của ma thú để đổi lấy tiền tài sao?" Cố Thanh không thể lý giải được hành động của Trần Từ.
"Hừ! Đâu được như cô sống an nhàn sung sướng vậy đâu tiểu thư, làm sao hiểu được kẻ đang lúc khó khăn? Không cần đem ta và tên hỗn đản Đỗ Thính Đào đánh đồng, hắn tham ô khoản công trình lớn như vậy, thà để hắn cầm đi tiêu xài, còn không bằng giao cho ta, ta bất quá là muốn lợi dụng số tiền kia làm một số chuyện mình muốn làm mà thôi." Trần Từ cực kỳ khinh miệt liếc mắt nhìn Cố Thanh, chẳng thèm cùng cô nhiều lời.
Lưu Thiên Minh trong lòng tức giận, nhịn không được phẫn nộ quát: "Mưu tài còn chưa tính, ngươi cư nhiên còn muốn phạm tội giết người! Cố Thanh là nữ tử yếu ớt như vậy, ngươi cũng nhẫn tâm hạ thủ được?"
"Kẻ muốn thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết, nếu bởi vì Cố Thanh mà bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ ta đây cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy." Trần Từ lạnh lùng đáp.
Trong lòng Vũ Văn chợt nguội lạnh, Trần Từ vốn che dấu rất kỹ, hiện tại lại không hề kiêng kỵ đem ý nghĩ của mình nói ra, xem ra ý định của hắn là không để cho đám người Vũ Văn sống sót trở ra.
"Khiết Dư, Tạc Xỉ đều bị các ngươi làm hại, Hồn Độn cũng mình đầy thương tích. . . . . .Món nợ này, chúng ta nên tính toán thôi." Thái dương Trần Từ dần dần nổi lên gân xanh, không hề cùng Vũ Văn nhiều lời nữa, hai tay hợp lại, tay trái cầm cổ tay phải, hai ngón tay phải khép lại hé ra một hoàng phù (bùa màu vàng) , trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.
Đối mặt với Trần Từ, hô hấp Vũ Văn có chút loạn trong lòng cũng dị thường khẩn trương, Trần Từ là người đa mưu túc trí như vậy, nếu không phải nắm chắc mười phần có thể đánh bại, hẳn sẽ không dễ dàng lộ diện. Nhưng Long Vương đã rời khỏi thân thể Hồn Độn không còn mắt, lại không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, tại đây giữa ban ngày ban mặt, thật sự nhìn không ra hắn có kế sách hay gì. Vũ Văn không dám vọng động, chỉ bày ra phòng bị.
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Lưu Thiên Minh ở một bên đã sớm muốn động thủ hai bước liền vọt tới trước mặt Trần Từ, thế như mãnh hổ, vừa ra tay đã bắt lấy cổ tay chấp phù của Trần Từ, thuận thế xoay về phía sau. Đối phó với quái vật Lưu Thiên Minh không dám khinh thường, đối phó với một người bình thường, anh trái lại có chín phần nắm chắc.
Ai ngờ Lưu Thiên Minh dùng sức lôi kéo, cổ tay Trần Từ hoàn toàn không chút sứt mẻ! Lưu Thiên Minh ngược lại còn bị sức mạnh của mình kéo một cái loạng choạng, anh nhất thời hiểu được, bản thân đã gặp phải cao thủ.
Lưu Thiên Minh lập tức buông cổ tay Trần Từ, nghiêng người bay lên một cước thẳng ót Trần Từ đá vào, Trần Từ không hề trốn tránh, chỉ đem cánh tay trái hướng sau bả vai khẽ lật, vững vàng chặn cú đá bay của Lưu Thiên Minh. Lưu Thiên Minh chỉ cảm thấy bản thân dường như đã trúng một cây thiết côn, mũi chân nhất thời ẩn ẩn đau đớn. Anh thối lui hai bước, bắt đầu hối hận mình đã đánh giá thấp người này, có chút do dự nên làm thế nào tấn công lần nữa.
Nhưng vào lúc này, hoàng phù trên tay Trần Từ phốc một tiếng bốc cháy, hắn cực nhanh ở trên không trung vẽ ra một chữ triện, trong miệng hét lớn một tiếng: "Tật!" (tật ở đây là bệnh tật, thống khổ)
Trong phút chốc, một đòan hắc vụ (sương mù đen) từ trên trời giáng xuống, không đến hai giây sau, toàn bộ tầng 23 liền trở tối đen đưa tay không thấy được năm ngón!
Trong lòng Vũ Văn thầm kêu không ổn, khó trách Trần Từ tràn đầy tự tin như vậy, trong tấm màn đen bao phủ này, Trần Từ nếu thả ra Hồn Độn không cần dựa vào mắt nhìn để tìm vật, chỉ có bọn Vũ Văn trở thành những kẻ mù.
Lưu Thiên Minh tuy cũng có chút hoảng hốt, nhưng động tác không hề rối loạn, anh lập tức từ trên mặt đất nắm lên một tảng đá, trong lòng hồi tưởng lại vị trí Trần Từ đứng trước khi tấm màn đen xuất hiện, dùng sức ném qua.
Không ngoài sở liệu, hòn đá bay thẳng ra ngoài, vị trí kia đã không còn ai nữa!
Vũ Văn giờ phút này trong lòng suy nghĩ, hồi tưởng lại vị trí vừa rồi Cố Thanh đứng, y không dám lớn tiếng gọi to, sợ bị Trần Từ nghe thấy, đành phải khẽ chạy chậm sang, không ngờ vừa chạy được vài bước, một cỗ tinh phong liền nghênh diện đánh tới, Trần Từ quả nhiên lại đem Hồn Độn phóng ra. Trong lòng Vũ Văn quýnh lên, nhịn không được hô một tiếng: "Cẩn thận! Mau tìm vật che chắn! Ngàn vạn lần không nên lộ thân mình ra!"
Lời còn chưa dứt, ngực Vũ Văn liền bị một cước nặng nề đá vào, y la to để lộ vị trí của mình, Trần Từ nhanh như gió xuất hiện trước mặt y.
Một cước này vừa chuẩn vừa hung ác, Vũ Văn bị đá đến không thở nổi, nhất thời cảm thấy thiên toàn địa chuyển, Vũ Văn chịu đựng đau nhức, tay trái vung lên, hư linh hỏa xuất hiện trong tay, tiếc rằng hắc vụ quá mức đày đặc, một quả cầu lửa to như vậy, cũng chỉ có thể chiếu sáng ở cự ly cách Vũ Văn ba bước. Ánh lửa hạ xuống, vẫn chưa trông thấy thân ảnh Trần Từ, Vũ Văn chỉ cảm thấy hắc vụ như bùn lầy sền sệt dinh dính, thân thể mình bị vùi lấp trong đó không thể bứt ra được.
Bất thình lình, một tiếng thét chói tai của Cố Thanh từ phía trước truyền đến, đã gặp phải Hồn Độn? Trong lòng Vũ Văn hoảng hốt, đang muốn đuổi qua, phía sau đã có người đột nhiên phóng tới, Vũ Văn còn chưa kịp ngoảnh lại, nửa khối gạch vỡ liền hung hăng nện ngay huyệt thái dương của y, lỗ tai Vũ Văn oanh một tiếng, trong xoang mũi thoáng cái trơn nóng, một dòng máu mũi tuôn ra. Y hét to một tiếng, lăn lộn ngã văng ra ngoài. Trần Từ xuống tay quả thực tàn nhẫn, nếu không có mũ sắt bảo hộ, đòn nghiêm trọng lần này có thể đem Vũ Văn đánh chết tại chỗ.
Ánh lửa trong tay Vũ Văn tắt ngúm, Trần Từ cũng đồng dạng nhìn không thấy được gì nữa. Hắn khẽ hừ một tiếng, vẫn chưa đuổi theo, mà ngay tại chỗ ngồi xếp bằng, bắt đầu toàn tâm chờ đợi Hồn Độn xuất động.
Bên kia màn sương khi Cố Thanh nghe thấy tiếng quát to của Vũ Văn, liền lập tức ngồi xổm người xuống. Cố Thanh cũng từng nghe Vũ Văn nói qua, Hồn Độn dùng gió để xác định vị trí của mục tiêu, cô đang tính toán một khi có sức gió thổi qua, liền lập tức né tránh, đột nhiên một thứ gì đó lông lá nhích lại gần, sau khi Cố Thanh chấn kinh thét chói tai, mới phát hiện đó là Huyền Cương đã tỉnh lại.
Huyền Cương đã thiếp đi thật lâu, cuối cùng miễn cưỡng khôi phục lại những đoạn xương gảy, nhưng khí lực còn chưa phục hồi bao nhiêu, sau khi theo mùi tìm được Cố Thanh, nhưng phải tựa vào người Cố Thanh thở dốc. Cố Thanh ôm lấy cổ nó, trong lòng thoáng yên ổn một ít. Nhưng Huyền Cương chỉ thoáng nghỉ ngơi, rồi giãy dụa thoát khỏi tay Cố Thanh, cắn ống tay áo cô kéo ra ngoài. Cố Thanh chẳng biết nó đến tột cùng muốn làm gì, cũng chỉ ngồi xổm trên mặt đất chậm rãi xê dịch theo Huyền Cương về phía trước. Huyền Cương dựa vào khứu giác linh mẫn của mình, cẩn thận đi vòng qua khỏi Hồn Độn, đưa Cố Thanh đến góc tường, tiếp theo ra sức dùng đầu đẩy hai cái tủ văn kiện rỗng sang, che trước người Cố Thanh. Làm xong mọi thứ, Huyền Cương vất vả tập hợp lại chút sức lực đã tiêu hao hết, nó rốt cuộc đứng thẳng không được nữa, té xỉu bên cạnh Cố Thanh.
Cố Thanh cuộn mình trong góc tường, bản thân tạm thời không còn nguy hiểm, lo lắng không biết Vũ Văn và Lưu Thiên Minh có tách ra không, ban nãy Vũ Văn đột nhiên hét to một tiếng, từ lúc ấy cũng không có thêm thanh âm gì nữa, không biết anh ấy hiện tại thế nào rồi. Trong lòng Cố Thanh bất ổn, chỉ hận bản thân không thần thông như Kinh Hà Long Vương, mạnh thổi một hơi, cũng có thể đem hắc vụ trùng trùng điệp điệp này thổi tan. . . . . .
Hồn Độn vâng mệnh Trần Từ ưu tiên công kích Vũ Văn, nó liền tại tầng này dạo quanh khắp nơi, thỉnh thoảng phun ra kình phong dò xét vị trí mọi người, nhưng bốn phương tám hướng đều quét sạch một lần, đừng nói Vũ Văn, mà ngay cả Cố Thanh và Lưu Thiên Minh cũng mất tung mất tích, chỉ còn mỗi một người trong bóng đêm khoa chân múa tay, cũng chính là kẻ điên Đỗ Thính Đào.
Trần Từ thấy Hồn Độn mãi không có động tĩnh, cũng hơi có chút nóng nảy, hiện trời đã sáng, nếu thời gian cứ kéo dài như vậy, nhóm công nhân đầu tiên đến cao ốc làm việc sẽ xuất hiện trong tòa nhà, như vậy tất nhiên sẽ gia tăng thêm phiền toái vô ích. Nghĩ đến đi làm, Trần Từ tâm niệm vừa động, chẳng lẽ bọn người kia đều tránh sau đồ dùng làm việc vỡ nát? Tâm tư vừa chuyển, Hồn Độn thoắt cái từ trên mặt đất bắn lên, lộn một vòng trên trần nhà, mở ra miệng rộng từ trên cao thổi mạnh xuống.
Quả nhiên, Hồn Độn lập tức nhận thấy được có một người khom lưng nấp sau nửa đoạn tường đổ nát, hơn nữa trên đầu đội mũ sắt, toàn thân áo giáp đầy đủ, Vũ Văn vẫn chưa cởi bỏ mũ sắt, không phải y thì là ai được nữa? Hồn Độn thấp giọng gào một tiếng, như sấm sét từ trên trời giáng xuống thẳng tắp hướng Vũ Văn đánh tới!
Trần Từ là người khống chế phù thú, cảm giác của Hồn Độn với hắn mà nói cũng chính là cảm giác của hắn, mắt thấy răng nhọn của Hồn Độn cách Vũ Văn không quá hai thước, Vũ Văn vẫn chưa phát hiện, như cũ không nhúc nhích tí nào, khóe miệng Trần Từ không khỏi hiện lên một nụ cười.
Rắc! Hồn Độn một hơi đem Vũ Văn cùng áo giáp táp ngang thành hai phần, nhưng không có tiếng kêu thảm thiết vang lên như trong dự đoán. Trần Từ kinh ngạc, phát hiện giữa bộ giáp kia trống không! Trần Từ còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, hư linh Kim Thương đột nhiên từ giữa đống đá vụn trên mặt đất xuyên qua, tức khắc từ dưới đầu Hồn Độn đâm xéo vào, Hồn Độn lập tức liên tục hét thảm.
Vũ Văn chỉ mặc trên người bố y thoáng từ giữa đống đá vụn đứng lên, nguyên lai hết thảy đều do y dùng kế dụ địch. Ngay khi bị Trần Từ tập kích bị thương, Vũ Văn nằm rạp xuống bò đến trước nửa đoạn tường đổ này, trong tay đột nhiên đụng đến một cái áo khoác bị cắt thành hai đoạn, Vũ Văn liền lặng lẽ đem toàn thân áo giáp cởi xuống, lại phủ một mảnh áo khoác rách lên, áo giáp chất liệu cứng rắn, sẽ không bị mềm nhũn sụp xuống, nếu không tinh tế nhìn, thật sự giống như một người đang nửa ngồi xổm trên mặt đất. Vũ Văn lại nằm trên mặt đất, đem đá vụn chồng chất phủ lên toàn thân, chỉ chờ Hồn Độn tập kích người giả, liền có thể mượn cơ hội phản kích.
Trần Từ không ngờ tới mưu kế này của Vũ Văn, còn làm bị thương Hồn Độn, trong lồng ngực thoáng cái lửa giận hừng hực, lập tức theo hướng tiếng kêu thảm thiết của Hồn Độn chạy đi, nhưng hắn còn chưa chạy đến cạnh Hồn Độn, lại đột ngột đụng phải một người.
Người nọ chính là Lưu Thiên Minh, anh vẫn tránh dưới bàn giấy quan sát động tĩnh, khi nghe thấy tiếng Vũ Văn từ dưới đống đá vụn đứng dậy, tưởng là Cố Thanh, mới theo tiếng động đi qua, ai ngờ trong bóng tối lại đụng phải Trần Từ, Trần Từ thân thể béo ú, cực kỳ dễ phân biệt, anh không nói hai lời, một quyền hướng mặt Trần Từ đánh tới. Công phu Trần Từ cao hơn Lưu Thiên Minh không ít, nhưng hiện tại Hồn Độn gặp nạn, hắn đâu còn tâm tư nào cùng Lưu Thiên Minh dây dưa, sau khi thuận tay ngăn cản khỏi một quyền đích đáng của Lưu Thiên Minh, cũng không nghĩ tới phải phản kích lại, chỉ lo tiếp tục chạy về phía trước. Nhưng Lưu Thiên Minh làm sao dễ dàng buông tha Trần Từ, một mực đối với Trần Từ lôi lôi kéo kéo, không thả hắn đi. Lưu Thiên Minh thường ngày trong khi huấn luyện từng cố ý luyện tập dưới tình huống hoàn toàn không có ánh sáng dựa vào âm thanh vật lộn, tình huống hiện tại trái lại có lợi cho anh, cư nhiên có thể cùng Trần Từ đang tâm thần không yên đấu ngang tài ngang sức. Hồn Độn kêu thảm cao hơn một tiếng, Trần Từ càng tâm hoảng ý loạn, Vũ Văn trước đối hắn bằng mọi cách nhục nhã, ngụm khí này thế nào cũng nuốt không trôi, nếu Hồn Độn tiếp tục bị hao tổn trong tay Vũ Văn, một phen tâm huyết hắn 20 năm qua khổ sở tìm kiếm ma thú thượng cổ sẽ theo dòng nước cuốn trôi tất cả.
Vũ Văn một thương đâm trúng Hồn Độn, liền dùng sức ngoáy Kim Thương, Hồn Độn tuy cường hãn, cũng chịu không nổi thống khổ này, gào thảm mạnh giương đầu lên, cứng rắn đem Kim Thương của Vũ Văn kéo tuột khỏi tay, xoay người muốn né ra. Vũ Văn sớm biết Hồn Độn sẽ hốt hoảng chạy trốn, Kim Thương trước khi rời tay ngay tại đuôi thương treo một hư linh hỏa cầu, Hồn Độn mang theo trường thương lui về phía sau, giữa tầng tầng hắc vụ, quả cầu lửa kia như ánh tinh quang chiếu trong đêm đen, chỉ rõ cho Vũ Văn biết vị trí đầu của Hồn Độn. Vũ Văn không bỏ qua cơ hội này, đại thương bảy thước trong tay nhoáng lên, dụng sức lực toàn thân hướng điểm tinh quang ném đi, chỉ trong nháy mắt, Kim Thương rít gió bắn trúng dưới hàm Hồn Độn, xuyên qua não!
Đầu Hồn Độn bị Vũ Văn đâm hại nghiêm trọng, Trần Từ chỉ cảm thấy bàn tay tê rần, phù thú thuật bỗng chốc mất đi tác dụng, Hồn Độn đột nhiên không còn bị mình khống chế nữa, trong lòng hắn thầm kêu không tốt, Lưu Thiên Minh trước mắt một quyền lại một quyền đánh tới, bản thân nếu tiếp tục đánh nhau giữa hắc vụ này, chỉ sợ ngay cả Lưu Thiên Minh cũng đánh không lại nữa. Bất đắc dĩ, Trần Từ một tay tiếp chiêu, tay kia cực nhanh vẽ ra một chuỗi ký hiệu, bắt buộc phải thu lại hắc vụ.
Hắc vụ dần dần nhạt đi, mắt có thể thấy mọi vật Trần Từ liền trở nên hung ác, ba chiêu thành hai bức Lưu Thiên Minh liên tục lùi về phía sau. Lưu Thiên Minh đang khó khăn chống đỡ, đột nhiên nghe thấy Vũ Văn hô to một tiếng: "Cẩn thận, Hồn Độn đến đó!"
Nghe thấy tiếng la, Trần Từ và Lưu Thiên Minh đồng thời hướng phía Vũ Văn nhìn lại, trông thấy Hồn Độn giống như kinh đào hãi lãng (sóng to gió lớn) hướng hai người nhào tới, đầu Hồn Độn bị Kim Thương của Vũ Văn đâm thủng, đã bị vây vào trạng thái điên cuồng, mà ngay cả chủ nhân Trần Từ của mình cũng không nhận ra, chỉ lo mở ra mồm to hướng phía hai người đang dây dưa phóng đi.
Trần Từ thấy tình thế không ổn, một phen bỏ qua Lưu Thiên Minh, xoay người về phía sau chạy đi, Lưu Thiên Minh chậm nửa nhịp, cất bước chậm hơn chút, răng nhọn của Hồn Độn đã vọt tới sau lưng anh.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Vũ Văn muốn ra tay cũng đến không kịp nữa. Trong đầu Lưu Thiên Minh đột nhiên toát ra một ý niệm —— Cho dù chạy không thoát, cũng phải kéo Trần Từ đến đệm lưng! (Bánh Tiêu: đỉnh nha =]])
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lưu Thiên Minh mạnh thấp người, duỗi thẳng chân hướng Trần Từ đang chạy đến trước mình một bước ngáng chân, Trần Từ không ngờ tới Lưu Thiên Minh sẽ tung một chiêu như vậy, thoáng cái bị vướng chân liền bổ nhào về phía trước, đầu hướng phía dưới ngã văng ra ngoài, hai chân lại giơ lên cao.
Một màn khó có thể tin xuất hiện, Hồn Độn đuổi theo chặn ngang một hơi cắn vào Trần Từ còn đang ở giữa không trung chưa rơi xuống.
Phập! Rộp! Theo thanh âm kỳ quái vang lên bên tai Lưu Thiên Minh trên mặt đất chỉ cảm thấy trước mắt đỏ lên, đầy trời đều là huyết châu bắn tung tóe!
"A. . . . . ." Tiếng kêu cực kỳ thảm thiết hoàn toàn không giống tiếng mà con người có khả năng phát ra, nửa thân trên của Trần Từ rơi trên mặt đất, liên tục lăn lộn mấy vòng, sàn nhà lưu lại một vệt máu thật dài.
Kim Thương thứ ba của Vũ Văn lúc này mới bay tới, cho Hồn Độn một kích cuối cùng. Trên đầu Hồn Độn cắm ba thanh Kim Thương, rốt cuộc kiên trì không được nữa, như một ngọn núi sừng sững ngã xuống, trong miệng còn ngậm nửa thân dưới của Trần Từ. . . . . .
Lưu Thiên Minh muốn từ trên mặt đất đứng dậy, hai chân đều hoàn toàn vô lực, hơn nữa trên mặt đất đều dính vết máu trơn trượt, anh thử hai lần liền, cũng không thể đứng lên. Giờ phút này đại não Lưu Thiên Minh cũng trống rỗng, thế nào cũng không dám tin, cứ như vậy trong nháy mắt, bản thân đã từ trước quỷ môn quan chuyển một vòng.
Vũ Văn chậm rãi đi đến nửa thân trước của Trần Từ, Trần Từ cư nhiên còn chưa tắt thở, hai mắt thẳng tắp trừng trừng nhìn Vũ Văn, trong miệng tựa hồ còn đang nhắc tới cái gì đó. Vũ Văn ngồi xổm xuống, mới nghe thấy Trần Từ đang nói: "Ngươi đến tột cùng lai lịch ra sao? Nói ra để ta có thể chết một cách minh bạch."
Vũ Văn thấy Trần Từ thảm trạng bực này, cuối cùng không đành lòng giấu diếm nữa, cúi người bên tai Trần Từ khẽ nói vài chữ.
Trần Từ đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó liền cười như điên: "Ha ha. . . . . .Nguyên lai là cao đồ của Biệt Ly tiên sinh, không oán! Chết cũng không oán! Haha. . . . . ." Tiếng cười đột ngột ngưng lại, khí tuyệt bỏ mình.
Dưới ánh mặt trời đang dần lên cao, tầng 23 hỗn loạn rốt cuộc yên tĩnh trở lại, thi thể to lớn của Hồn Độn như hết thảy phù thú khác, tựa như hoàng phù bị thiêu đốt, dần dần hóa thành tro tàn.
Một lòng mưu toan Đông Sơn tái khởi (chờ đợi thời cơ để trở mình) Đỗ Thính Đào giờ phút này đang ôm đầu cuộn tròn trong góc, hắn bị ảo giác không nhìn thấy truy đuổi cả đời.
Lão tổng Bồ Viễn một mình nắm lấy quyền hành của Đằng Long trong lòng bàn tay, đang chuẩn bị trên thị trường chứng khoán phúc vũ phiên vân, cũng đã bỏ xuống hết thảy, lẳng lặng nằm bên dưới.
Về phần cao nhân Đạo gia thâm tàng bất lộ, từng vì tìm kiếm ma thú thượng cổ phí hết tâm huyết Trần Từ này, cuối cùng cũng không thể tránh thoát ma thú cắn trả. . . . . .
Vũ Văn không khỏi cảm khái vạn phần, nhẹ giọng niệm tụng một bài của Sơn Pha Dương:
"Thần kê sơ khiếu, hôn nha tranh táo. Na cá bất khứ hồng trần nháo? Lộ điều điều, thủy điều điều, công danh tẫn tại trường an đạo. Kim nhật thiểu niên minh nhật lão. Sơn, y cựu hảo; nhân, tiều tụy liễu."
(Bánh Tiêu: Tiếng gà gáy lúc bình minh, con quạ hồ đồ tranh kêu. Chốn hồng trần ai chưa từng ầm ĩ? Đường xa vạn dặm, nước xa vạn dặm, công danh đều dẫn hướng Trường An. Hôm nay thiếu niên ngày mai đã già. Núi, vẫn như trước; Người, đã tiều tụy - Câu đầu ý nói đại loại như ai cũng có việc riêng, cuộc đời riêng bon chen tranh nhau làm gì. Câu sau đại loại như mưu cầu danh lợi, nhưng cuối cùng rồi cũng già và chết đi, tất cả rồi cũng như mây khói.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]