Trong phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân IV của thành phố C, Cố Thanh đang tiêm vắc xin ngừa bệnh dại và bệnh uốn ván, tiểu y tá một bên tay chân lanh lẹ đem kim tiêm chích vào cánh tay Cố Thanh, một bên miệng lưỡi bén nhọn mà trách cứ Vũ Văn Thụ Học, "Khi không lại nuôi một con chó săn lớn như vậy làm gì? Giờ thì tốt rồi, làm bạn gái bị cắn thành như vậy! Nếu bạn trai tôi dám nuôi chó đến cắn tôi, tôi không một cước đá anh ta thì không được mà!"
Vũ Văn chỉ có thể cười khổ đáp ứng, Cố Thanh thì lại che miệng cười trộm, dùng khóe mắt nhìn "bạn trai" này của mình. Huyền Cương ghé vào cạnh chiếc Santana đậu ngoài phòng cấp cứu ngủ gật, còn chưa biết bản thân đang mang trên lưng một hồi đại oan uổng.
Cố Thanh vốn chỉ muốn đến bệnh viện băng bó xử lý vết thương trên vai, ai ngờ bác sĩ trực ban với lương tâm nghề nghiệp vô cùng mạnh mẽ, vừa nghe nói là bị động vật cắn bị thương, lại nhìn thấy bọn họ mang theo một con chó săn lớn, lập tức an bài y tá chuẩn bị tiêm vắc xin ngừa dại, còn đặc biệt đối với Vũ Văn làm một phen giáo dục về chó khỏe mạnh cắn người cũng có thể lây bệnh chó dại.
Tiêm xong, nên xử lý vết thương trên vai Cố Thanh rồi, cô cởi áo khoác, lộ ra áo lót mỏng màu đen cộc tay sát người, vừa định đem áo lót mỏng cởi ra, đột nhiên trông thấy Vũ Văn còn đứng ở một bên ngốc hồ hồ mà nhìn trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tuyen-dan-lo-nhan-he-liet/25778/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.