Hạ Úc Thanh cầm theo túi quần áo và quà đứng trong thang máy.
Người bên cạnh đã thay bộ quần áo ở nhà thành áo sơ mi màu trắng ngà và quần tây xám giản dị trước khi ra ngoài. Ngọn đèn trong thang máy phản xạ ánh sáng màu trắng bạc mờ ảo chiếu lên người anh khiến cả người anh cũng nhuốm chút lạnh nhạt mờ ảo.
Hạ Úc Thanh nhìn bức tường màu bạc có thể dùng làm gương kia, ánh mắt cô lướt qua cằm, môi, mũi của bóng người phản chiếu trong đó.
Ngay lúc sắp nhìn vào đôi mắt kia thì cô lại vội vàng liếc nhìn sang chỗ khác.
Cửa thang máy mở ra, Lục Tây Lăng bước ra ngoài, bước đi nhanh hơn bình thường một chút. Nếu cô không có đôi chân dài thì có lẽ cô phải chạy chậm mới đuổi kịp tốc độ của anh.
“Chú Lục!”
Lục Tây Lăng dừng chân, quay đầu nhìn cô.
Hạ Úc Thanh nhân lúc đó chạy nhanh vài bước đi đến bên cạnh anh. Cô phải nhân lúc này nói ra suy nghĩ bản thân đã chuẩn bị trước lúc ra ngoài: “Tôi có chuyện muốn nói với chú.”
Lục Tây Lăng không nói ‘nói đi’ nhưng đã đi chậm lại để thể hiện điều đó.
Hạ Úc Thanh sóng vai đi cạnh anh, vừa đi vừa nói: “Đôi khi tôi không đủ tinh tế, có bạn học nói tôi giống như động cơ vĩnh cửu, ‘tràn đầy năng lượng tích cực, sẽ khiến cho người bên cạnh áp lực...”
“Ai nói thế?”
“Là...là mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tuoc-vu/2593440/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.