Chương trước
Chương sau


“Chúng ta là con dân của vương triều Khổng Tước, A Dục Vương xin hãy cứu chúng ta...”

Binh lính thủ thành của vương triều Khổng Tước không khỏi bắt đầu rút lui về sau.

Thành Đức Lý, đại điện hoàng cung.


Vô số quý tộc Bà La Môn tụ tập tới đại điện, đang lũ lượt bàn tán.

“A Dục Vương... chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng rút khỏi Đức Lý, một khi người Phù Tang giết vào thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất”.

“Đúng vậy... bọn chúng dùng bách tính làm lá chắn, binh lính của chúng ta căn bản không thể xuống tay, mắt thấy sắp để chúng vượt qua trận địa, quân đội sắp tới dưới thành Đức Lý rồi”.

“Đúng, chúng ta bắt buộc phải rời đi, tộc Bà La Môn vĩ đại không thể đặt mình vào nguy hiểm được”.

A Dục Vương tức giận nói: "Chúng ta đi rồi vậy những dân chúng đó phải làm thế nào? Các ngươi chỉ biết lo cho mạng sống của mình, không nghĩ đến sự sống chết của dân chúng sao?”

“A Dục vương, bọn họ chẳng qua chỉ là đám dân đen Phệ Xá và Thủ Đà La, hà tất phải quan tâm đến sự sống chết của họ?”

“Nhưng bọn họ cũng là người, cũng là con dân của vương triều Khổng Tước ta...”

“A Dục Vương, ngài đừng quên ngài cũng là một quý tộc của Bà La Môn, sở dĩ ngài có được ngày hôm nay đều là nhờ vào những quý tộc chúng ta hỗ trợ ngài chứ không phải đám dân đen đó, đám dân đen đó vốn đã nghĩ đến việc tạo phản, tử thương một chút cũng không quan trọng...”

“Đúng...”

A Dục Vương nhìn những quý tộc cao cao tại thượng này, chế độ chủng tộc hàng ngàn năm đã ngấm sâu vào máu ở bán đảo Ấn Độ, vượt trên cả linh hồn của họ, sự sống chết của dân chúng bình thường trong mắt họ căn bản chẳng đáng một xu.

“Ta sẽ không đi, càng không để dân chúng vương thành Đức Lý ta bị giết oan...”

Quý tộc Bà La Môn trong đại điện nháy mắt như ong vỡ tổ...

“A Dục Vương, nếu như ngài cố chấp không đi vậy thì ngài hãy hạ lệnh mở cửa ra để chúng ta tự đi”.

“Đúng... ngài không đi thì chúng ta chỉ đành tự mình đi thôi”.

A Dục Vương trầm tư một lát rồi nói: “Được, ta sẽ cho người mở cửa, các ngươi muốn đi ta tuyệt đối không ngăn cản...”

...

Nước Hoa Hạ, hoàng cung Thiên Khải.

Lãnh Thiên Minh dẫn đầu một nhóm đại thần và cả Y Lệ Sa Bạch trở về hoàng cung, bốn người phụ nữ của hắn lúc này đang sốt ruột chờ đợi ở trước cửa hoàng cung, từ xa đã nhìn thấy hắn...

“Hoàng thượng...”

“Cuối cùng đã trở về rồi...”

Mấy người phụ nữ vui mừng chạy tới, lần lượt nhào vào lòng Lãnh Thiên Minh, khiến Lãnh Thiên Minh vô cùng mãn nguyện, còn Y Lệ Sa Bạch bên cạnh lại tỏ ra ghét bỏ, phải biết rằng ở quốc gia phương Tây vẫn luôn duy trì chế độ một chồng một vợ, mặc dù căn bản không ảnh hưởng đến việc đám quý tộc đó tìm phụ nữ, nhưng ít nhất trên danh nghĩa thì chỉ được phép có một vợ.

Đột nhiên Hiên Vũ Ngọc Nhi hỏi: “Người phụ nữ này là ai?”

Lãnh Thiên Minh ngẩn ra, cười đáp: “Đây là nữ vương của Đại Bất Liệt Điên, rơi xuống nước cùng với ta, hiện nay thành viên sứ đoàn của họ đều đã bị hại, ta tạm thời đưa nàng ta về đây”.

“Vậy... tại sao nàng ta lại mặc y phục của chàng?”
“A?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.