“Hoàng thượng, đêm qua chúng ta đã đến, vẫn luôn ở đây đợi ngài…”
“Cái gì? Đêm qua đã đến ư? Sao không đánh thức ta?”
Lý Tứ đứng bên cạnh cười nói: “Hoàng thượng, là ta điểm bọn họ…”
Lãnh Thiên Minh không dám tin nhìn Lý Tứ, đột nhiên, hắn có xúc động muốn quỳ xuống.
“Lý Tứ, hay ngươi sửa họ Triệu đi…”
“Triệu? Triệu Tứ… Hoàng thượng, ngài có ý gì?”
“Bởi vì ngươi… má nó là một nhân tài nha…”
Lý Tứ cười nói: “Hề hề… hoàng thượng quá khen, đều do ngài dạy dỗ tốt”.
Bên cạnh, Tân Cửu bước đến.
“Hoàng thượng vô sự, đúng là trong cái rủi có cái may, may mà hoàng thượng phúc trạch chúng sinh, có trời xanh phù hộ, bằng không lão phu cũng không biết sau này nên đối diện với bách tính thiên hạ này thế nào...”
Lãnh Thiên Minh xua tay nói: “Việc này cũng không thể trách khanh được, đám thích khách đó cũng không phải nhắm vào ta... mấy người hoàng hậu... có biết chuyện này không?”
“Biết ạ... có điều hoàng thượng yên tâm, cũng đã báo tin tức ngài được tìm thấy an toàn cho họ rồi”.
“Tốt, vậy chúng ta về cung rồi nói...”
Bán đảo Ấn Độ cổ, vương thành Đức Lý.
Đại quân Phù Tang đang điên cuồng tấn công vương thành Đức Lý, tất cả đại bác có thể sử dụng đều được mang đến chiến trường...
“Ầm... ầm... ầm”.
“Ầm... ầm... ầm”.
“Tướng quân, quân đội của chúng ta đã tấn công rất nhiều lần, mặc dù thành Đức Lý không cao lắm nhưng trận địa vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-tu-yeu-nghiet/621521/chuong-803.html