Chương trước
Chương sau

“Tướng quân Đặng Ni Từ, mọi chuyện trước kia là vì không có hi vọng, mọi người cũng chỉ vì vài tấc đất mà tranh tới tranh lui. Bây giờ khác rồi, đây là cả thế giới phương Tây, lẽ nào các ông không thấy thèm thuồng?”

Đặng Ni Từ mỉm cười: “Công tước Áo Nhĩ Lương, bây giờ bàn bạc mấy chuyện này có vẻ còn sớm quá, cứ đợi người Trung Nguyên quyết định rồi nói tiếp…”


Khi mặt trời sắp lặn xuống núi, Lãnh Thiên Minh tới nơi ở của sứ thần Đại Bất Liệt Điên. Khi còn ở thời kỳ Bắc Lương, nơi này vốn là một sơn trang dùng để tránh nóng, sau khi hai nước hợp nhất thì vẫn luôn bỏ không. Lần này sứ thần mười hai tới thăm mới được sử dụng lại.

Bởi vì xung quanh sườn núi này trống huơ trống hoác nên được chia cho Đại Bất Liệt Điên thiếu thân thiện nhất. Bên cạnh sơn trang là vách núi cao, xung quanh được sông Minh Hà bao quanh, bên dưới sườn núi là rừng cây rậm rạp, đúng là một hơi lý tưởng để tránh nóng…

Hàng vạn quân Hắc Kỳ nhanh chóng bao vây ngọn núi này, đường lên núi được quân đội phong tỏa. Lãnh Thiên Minh dẫn theo hàng trăm cấm quân lên đó, bởi vì đột nhiên tới thăm mà không báo trước nên cấm quân không nghĩ đến chuyện sẽ có mai phục, nhưng chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra…

Sau khi thống lĩnh Lý Tứ của cấm quân tiến vào thông truyền, thân vương Tô Đan chạy ra, cúi người vái chào.

“Tham kiến hoàng đế bệ hạ, thật sự rất vinh hạnh khi được người đích thân tới thăm hỏi. Nữ vương bệ hạ cũng luôn mong chờ người tới thăm”.

“Ta biết suy nghĩ của các ngươi, nhưng ngươi cứ yên tâm, nếu nữ vương của các ngươi thực sự đang ở đây, Hoa Hạ sẽ bảo vệ an toàn cho nàng ta, nhưng nếu các ngươi dám bỡn cợt, đừng trách ta không khách sáo”.

Thực ra từ khi thân vương Tô Đan nói nữ vương cũng theo phái đoàn tới Trung Nguyên, Lãnh Thiên Minh đã không nghi ngờ gì. Thân vương Tô Đan đâu phải kẻ ngốc, sao có thể lấy chuyện này ra đùa được. Sở dĩ muốn mình đây, chẳng qua là vì sợ lộ thông tin rồi bị các nước khác phá rối. Sở dĩ Lãnh Thiên Minh đồng ý, cũng vì muốn nhân cơ hội này, hạ một ván cờ lớn nhất trên thế giới…

Đợi khi Lãnh Thiên Minh tiến vào đại điện, Y Lệ Sa Bạch không ở đó, thân vương Tô Đan bên cạnh mỉm cười lúng túng: “À… hoàng đế bệ hạ thông cảm… dù sao nữ vương cũng là phụ nữ… chuyện này…”

Lãnh Thiên Minh phất tay, cười: “Ta hiểu, phụ nữ mà... sẽ phải phiền toái hơn chút…”

Trong lúc này, hai từ nữ dẫn đầu bước vào trong, mở rèm ra, sau đó Y Lệ Sa Bạch cũng xuất hiện…



Từ khi xuyên qua thế giới này cho đến nay, có thể nói Lãnh Thiên Minh đã duyệt qua vô số mỹ nữ. Mấy vị trong nhà cũng được xưng là sắc nước hương trời, nhưng dù là như thế, hắn vẫn không khỏi ngây dại.

Y Lệ Sa Bạch thay bộ váy dài bằng lụa trắng mà mình thích nhất, búi kiểu tóc hệt như búp bê càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn, đặc biệt đáng yêu. Gương mặt được trang điểm nhẹ, càng nhìn càng khiến người ta có cảm giác thoải mái, điểm quan trọng nhất chính là từng đường nét xinh xắn, con ngươi sáng ngời, trong vắt, hàng mày cong cong, hàng mi dài khẽ run, đôi môi mỏng đầy đặn và ướt át tựa như cánh hồng, quả thật là một thiên sứ đáp xuống nhân gian…

“Xin chào hoàng đế nước Hoa Hạ vĩ đại, ta chính là nữ vương Đại Bất Liệt Điên, Y Lệ Sa Bạch đệ I, thật vui vì có thể trò chuyện cùng ngài trên mảnh đất xinh đẹp này”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.