Chương trước
Chương sau
Nhan Như Ý không dám tin, nhìn chằm chằm quan tri phủ đó.

"Đại nhân, mặc dù phụ thân của tiểu nữ đã nhận lễ vật của Đồ gia, nhưng hai chúng ta chưa từng thành thân, Đồ Hạo đó phong lưu trong kỹ viện, còn đánh đập kỹ nữ, chuyện này không ai ở dốc Vọng Thủy không biết, cho nên cha tiểu nữ mới muốn xóa bỏ hôn ước, đây đều là do Đồ Hạo hạ lưu vô liêm sỉ, hôn ước như vậy sao có thể tính được".

"Chúng ta làm quan coi trọng chứng cứ, những chuyện mà ngươi nói có chứng cứ không? Huống chi những chuyện như vậy có liên quan gì đến hôn ước của các ngươi?"


Nhan Như Ý lúc này đã hiểu ra, tri phủ đại nhân rõ ràng đã bị mua chuộc.

"Đại nhân... ngài... các ngài lẽ nào lại làm loạn kỉ cương, làm việc thiên tư, không có vương pháp như vậy sao? Đồ gia đó tự ý giam giữ phụ thân tiểu nữ mà cũng không có ai quản sao?"

Tri phủ cười nói: "Nếu như có người dám tự ý bắt giữ bách tính bổn quan đương nhiên sẽ can thiệp, nhưng nếu như... chỉ là chuyện thăm hỏi thông gia, uống nhiều rồi thì ngươi nói xem bổn quan nên can thiệp thế nào đây?"

"Ông... các người nhất định đã thông đồng với nhau rồi, ta phải tố cáo các người, ta phải.. ta phải đi tìm hoàng thượng... để tố cáo các người".

"Hoàng thượng? Ha ha ha..."

Tri phủ đó không kiềm chế được cười ha hả.

"Đúng là thứ quê mùa vô tri, đừng nói là ngươi, ngay đến bổn quan cả đời này cũng chưa chắc đã có cơ hội được gặp hoàng thượng đâu".

Nhan Như Ý đứng lên tức giận nói: "Vậy ta nhất định sẽ tố cáo, tố cáo đến khi có người xử lý mới thôi".

Nói rồi Nhan Như Ý quay người định đi.

"Khoan đã".

Nhan Như Ý dừng bước chân quay đầu lại.

"Trước khi ngươi đến thì Đồ gia cũng vừa tới đây, nói con dâu sắp qua cửa nhà mình, Nhan Như Ý bỏ đi đâu mất, có khả năng là do trí nhớ không tốt lắm, Đồ gia rất lo lắng nên đã ủy thác cho bổn quan nhất định phải tìm được vị hôn thê về, ta là quan tốt có trách nhiệm, sao có thể không giúp chứ, vừa nãy ngươi nói ngươi tên là gì?"

Nhan Như Ý biến sắc.

"Ông... các người muốn làm gì?"

Tri phủ cười nói: "Xem ra Nhan cô nương đây quả thực là trí nhớ không tốt, người đâu, giúp đỡ đưa Nhan cô nương về nhà, trông coi cho kỹ đừng để đi đâu mất nữa".

"Các người không biết xấu hổ... bỏ ta ra... cẩu quan... các người không có vương pháp sao..."

Nhan Như Ý bị đưa về nhà mình, mấy nha dịch canh giữ ở cửa, còn phụ thân nàng lúc này nàng cũng không biết sống hay chết, chỉ biết âm thầm rơi nước mắt, vô cùng hy vọng Lãnh ca ca đột nhiên xuất hiện.

Từ xưa anh hùng cứu mỹ nhân phải đúng thời điểm, đã đến lúc anh hùng xuất hiện rồi, còn Lãnh Thiên Minh lúc này thì đang bắt cá ở sông.

"Hoàng thượng, việc bắt cá này... thần không chuyên nghiệp... hay là chúng ta nhanh chóng tìm địa điểm đóng quân đi, nơi hoang sơn dã lĩnh này mạt tướng không yên tâm".

"Sợ cái gì, trẫm không phải đã dẫn theo 1 vạn người sao? Còn có đội súng kíp 5 ngàn người, ta không tin có kẻ còn dám ám sát ta... ai yo... đau..."

Đột nhiên, Lãnh Thiên Minh không biết bị con gì cắn, Lý Tứ biến sắc xông tới, đưa Lãnh Thiên Minh vào bờ.

"Mẹ ơi, thứ gì vậy? Đau chết lão tử rồi".

Còn Lý Tứ thì sắc mặt khó coi gào lên: "Mau truyền ngự y".

Sau đó thấy Lý Tứ vén quần của Lãnh Thiên Minh lên, nhìn thấy cặp chân trắng muốt đó rồi nằm sấp xuống.

"Con mẹ nó... Lý Tứ, khanh làm gì vậy?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.