Chương trước
Chương sau


Nhan Cương lắc đầu nói: "Haiz... Đồ gia này có quan hệ thân thiết với quan tri phủ, chúng ta e là không đấu lại được với họ đâu, con người một khi có lòng đen tối thì trắng cũng có thể đổi thành đen được".

"Lẽ nào không có vương pháp sao? Bọn họ còn dám ngang nhiên cướp người ư?"

"Đều trách cha, không nên nhận lễ vật của nhà họ, giờ đã để bị nắm đằng chuôi, lễ vật này nhất định phải trả về", nói rồi Nhan Cương kéo tay Nhan Như Ý nói: "Như Ý, con nghe cha nói, ngày mai cha sẽ đem lễ vật tới từ hôn, nếu như thực sự không được thì con hãy bỏ trốn đi, rời khỏi dốc Vọng Thủy này".


"Cha, sự việc thật sự nghiêm trọng vậy sao?"

Nhan Cương gật đầu nói: "Lòng người là thứ đáng sợ nhất, tên Đồ Khắc Định biết con trai mình không thể tìm được khuê nữ nhà khác nữa nên rõ ràng phải cắn chặt không buông con ra, nếu như con không chạy thì thật sự không biết được họ sẽ làm ra chuyện gì nữa".

Mặc dù trong lòng Nhan Như Ý thấy không cam tâm nhưng vẫn im lặng gật đầu.

Lãnh Thiên Minh lúc này vừa mới rời khỏi thành Thiên Khải, dẫn theo một vạn cấm quân chậm rãi tiến về dốc Vọng Thủy, đến thăm ân nhân cứu mạng của mình.

Lãnh Thiên Minh vừa đi đường vừa nhớ lại người con gái bên bờ biển đó, Nhan Như Ý không chỉ là ân nhân cứu mạng của hắn mà thuế phụ thu cũng là do nàng đem lại nguồn cảm hứng, cho nên nàng cũng coi như là thần tài của hắn.

Hắn đã đồng ý cho Nhan gia hai chiếc thuyền, sẽ cho sao? Đùa à, đương nhiên là không, nếu như Nhan Như Ý trở thành vợ của hắn thì Nhan Cương chính là nhạc phụ của hắn, cho hai con thuyền làm sao mà đủ?

Điều Lãnh Thiên Minh không ngờ được là, hắn trời sinh đã có một thuộc tính đó chính là khắc nhạc phụ, ai sắp trở thành nhạc phụ của hắn thì đều ắt chết không cần bàn cãi.

Do Tiểu Lan không biết bố mẹ còn sống nên đã vượt qua được kiếp nạn này...

Hoa Hạ, dốc Vọng Thủy.

Nhan Như Ý sốt ruột đợi trong nhà, chuyện từ hôn này nàng cũng không thể đi theo được, cho nên cha nàng chỉ dẫn theo 6 7 người hầu đi cùng, bây giờ nàng chỉ biết đợi kết quả khi cha trở về thôi.

"Tiểu thư... tiểu thư, không hay rồi..."

Một người hầu hô hào chạy về.

"Chuyện gì thế?"

"Đồ... Đồ gia đó... ngang ngược vô lý, lại... lại giam giữ lão gia rồi".

"Cái gì? Bọn chúng còn có vương pháp nữa hay không, lại dám tự ý giữ người, ta phải đi báo quan tri phủ mới được".

"Tiểu thư... lão gia bảo người mau chóng rời đi... cứ tạm thời tránh sóng gió trước đã".

"Ta không tin bọn chúng dám tác oai tác quái như vậy mà quan tri phủ không quan tâm".

Nhan Như Ý không để ý đến sự khuyên giải của người hầu mà chạy đến quan tri phủ, gióng trống kêu oan.

Trong đại đường phủ nha, tri phủ nhìn Nhan Như Ý, ánh mắt mơ hồ hỏi: "Người dưới công đường là ai? Có oan tình gì?"

"Đại nhân, tiểu nữ là con gái Nhan thị, Nhan Như Ý, cha của tiểu nữ Nhan Cương bị Đồ gia tự ý giam giữ, mong đại nhân làm chủ cho".

"Đồ gia? Đồ gia nào?"

"Bố phường Đồ thị, Đồ Khắc Định, Đồ Hạo".





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.